Lục Hi nghe vậy, ngọn lửa tức giận xộc thẳng lên não.
Năm nay thật không thích hợp làm việc tốt, khó khách người ta bảo người tốt khó làm.
Lục Hi sầm giọng: “Tôi nói ông biết, chuyện này không liên quan đến tôi, giờ tôi còn bận việc, không dây dưa với ông, lo chăm sóc mẹ ông đi, đừng tự chuốc họa”.
“Khẩu khí lớn thật đấy”.
Lục Hi định cúp máy thì đầu dây bên kia gầm lên.
“Tôi nói cậu nghe, hạn chót sáng mai cậu phải đến bệnh viện, nếu mẹ tôi không sao thì còn dễ nói chuyện, cậu dám không tới, tôi sẽ nhờ bạn điều tra tội gây tai nạn bỏ trốn, nghĩ cho kĩ vào, mẹ tôi mà có vấn đề gì thì cậu chuẩn bị ngồi tù đi”.
Mí mắt Lục Hi giật giật, nói: “Biết rồi, sáng mai tôi sẽ đến”.
Nhưng Lục Hi không phải người dễ dàng chụp mũ, nếu tối nay không vướng việc, giờ anh đã lập tức tới bệnh viện, cho người đàn ông kia một bạt tai, xem xem ông ta có bị khùng hay không.
Bỗng nhiên, anh chợt nhìn thấy mấy người Tần Lam, Phù Đồ nối nhau đi vào.
Lục Hi mỉm cười, bọn họ quả nhiên không làm anh thất vọng, có tiền hay không là một chuyện, đến hay không là một chuyện, tính chất hoàn toàn khác nhau.