Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1129: “Chết hết cho tao”.  



Lúc này, vượn khổng lồ lại gầm lên, xông đến phía trước Lục Hi, Lục Hi lắc đầu nói: “Tà ma ngoại đạo”.



Sau đó, Lục Hi dứt khoát ngưng kết ra hai cây búa lớn mười mét trong tay, đầu búa tròn đến ba mét, bởi vì từ lúc đối kháng với quỷ tượng đá lần trước, Lục Hi phát hiện, đối kháng với những con vật có thể hình khổng lồ thì thứ rắn chắn như này mới có hiệu quả.



Advertisement

Nhưng không phải ai cũng có thể ngưng kết ra cây búa khổng lồ, bởi vì khí binh càng lớn, thì càng cần nhiều chân khí, tông sư bình thường miễn cưỡng có thể ngưng kết ra một cây, nhưng cũng không sử dụng được bao lâu, bởi vì vũ khí như này thực sự tiêu hao quá nhiều chân khí.



Nhưng Long Tinh trong cơ thể Lục Hi chứa lượng lớn pháp lực, còn có sức mạnh cự long của anh, thể lực, ủng hộ anh, dùng không hề kiêng sợ.



Sau đó, Lục Hi vung múa hai cây búa lớn, đập về phía đầu vượn khổng lồ xông đến.



Lúc này, vượn khổng lồ đã hoàn toàn mất đi lý trí, gầm thét, không màng tất cả lao về phía Lục Hi, hai nắm đấm khổng lồ đập vào hai cây búa khổng lồ, hoàn toàn không sợ bị đập thành hai tay đầm đìa máu tươi, chỉ lao về phía Lục Hi.



Lục Hi vung hai cây búa, đập về phía vượn khổng lồ khí thế như hổ điên, cau chặt mày.



Anh cũng đã nhìn thấy ống tiêm của người mặc áo choàng đen đó, một ống dịch tiêm nhỏ bé đã có thể khiến vượn khổng lồ thể hình lớn như vậy từ trong trạng thái gần chết, biến thành trạng thái cuồng bạo, khoa học kỹ thuật của những người này, xem ra vô cùng phát triển, đã đi trước thế giới, xem ra hội Skeleton này cũng không đơn giản.



Lúc này, vượn khổng lồ không màng đến thương tích của mình, lao về phía Lục Hi, Lục Hi nhìn một cái, đám người Lương Thông bị sương đen bao trùm bỗng lớn tiếng hét.



“Chết hết cho tao”.



Cùng với tiếng quát của Lục Hi, hai cây búa lớn trong tay bay lên, mấy cái đã đập vượn khổng lồ ngã xuống đất.



Vượn khổng lồ lúc này, một cánh tay bị đập gãy, đầu cũng bị đập lệch sang một bên, nằm dưới đất hoàn toàn không còn hơi thở.



Lúc này, Lục Hi cất búa khổng lồ, dẫm lên thi thể của vượn khổng lồ, đi về phía người mặc áo choàng đen.



Vừa đi, trong tay anh vừa ngưng kết ra một thanh trường đao.



Người mặc áo choàng đen, sứ đồ mười hai đã gây chuyện với mình hai lần, Lục Hi không muốn đụng phải lần thứ ba, quyết định chôn xác ông ta tại đây thì hơn.



Người mặc áo choàng đen thấy Lục Hi đi đến, lại khẽ cười nói: “Thú vị, cậu tiến bộ rất nhanh đấy, nhưng đáng tiếc con ma vượn đó lại chết uổng như vậy, không hề có giá trị gì đáng nói, ầy!”



Người mặc áo choàng đen vừa nói xong liền hóa thành làn khói đen biến mất.



Lục Hi cau chặt mày, bỗng cười lạnh lùng một tiếng, gầm một tiếng, trường đao trong tay bỗng đâm mạnh vào trong hư không.



Lúc này, người mặc áo choàng đen đã nhảy vọt vào trong rừng rậm cách trăm mét, bỗng kêu lên một tiếng, cơ thể lóe lên, chỉ nghe một tiếng “roạt”, bên hông trái của ông ta bị đâm một đường, máu tươi chảy ra.



“Mẹ kiếp, lợi hại đến vậy rồi ư”.



Người mặc áo choàng đen mắng một tiếng, lấy ra một ống tiêm, tiêm vào cơ thể của mình, sau đó lại hóa thành khói đen, biến mất trong rừng rậm.

Lúc này, Lục Hi thu hồi trường đao, lạnh lùng nói: “Coi như ông may mắn”.



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.