Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 127: Cuộc Đụng Độ





Tôi, Bạch Vũ Hào.

Ba mẹ mất từ lúc tôi còn nhỏ, không người thân, không họ hàng mà chỉ còn mỗi đứa em gái tên Trân Châu.

Lúc còn nhỏ, tôi đã phải suy nghĩ cách kiếm tiền.

Cũng chỉ dựa vào tiền trợ cấp trẻ mồ côi mà sống thì không biết đến bao giờ nữa.

Mỗi tháng đều là 540k cùng với tiền đền bù của gia đình người gây tai nạn sẽ hỗ trợ học phí của em gái và tôi.

Dù có sao, tôi vẫn thấy không đủ!.

các bạn nghĩ cuộc đời của tôi đúng là thảm thương, không có hy vọng.

Nhưng tôi lại nghĩ rằng nếu không có hy vọng thì cứ tạo hy vọng thôi.
Thế là tôi nhờ ăn may hay nhờ thực lực cũng chả biết, chúng tôi trở nên giàu có.
Cuộc sống tôi cũng chỉ xoay quanh em gái, đi học và kiếm tiền bằng cách chơi game.

Một cuộc sống lập đi lập lại đến mức vô vị và cũng chả có gì đáng để nói cho đến khi...ngày 12 tháng 6 của vài năm trước, tôi bắt gặp 1 đứa con gái dị hợm đang tung tăng xoay tròn dưới cột đèn lúc tôi đang đi mua đồ ăn đêm.

Tôi vẫn nhớ như in dáng người không phải là mảnh mai, khuôn mặt cũng bình thường không có gì đặc biệt nhưng không biết từ khi nào.

Tôi lại đứng chăm chăm nhìn cô ấy, đang hát hò vui vẻ rồi hô lên vì bộ phim đam mỹ cô yêu thích chờ từng ngày đã ra trailer.

Lúc đó ai cũng dòm ngó rồi ném 1 cặp mắt khinh bỉ, tôi lại thấy 2 người bạn của cô.

1 người thì ra sức kéo, 1 người thì ra sức nhảy cùng cô cho vui cửa vui nhà.

Hoang cảnh lúc đó, hết sức là khác người.

...
Cuối cùng, những ngày tiếp đến, não tôi chỉ có mỗi mình em.

...
Khoảnh khắc tôi tìm thấy em trên Facebook, gặp em ở ngoài đời, kết giao nói chuyện, làm bạn rồi trở nên thân thiết.

Em đã chính thức trở thành 1 phần trong cuộc sống của tôi.
Tôi có thêm nhiều bạn hơn, lại càng hiểu được cuộc sống này cũng không quá tệ hại cho lắm.

Tôi lại gặp nhiều người bạn, tính cách tôi cũng cởi mở hơn rất nhiều.
Thế là tôi bày tỏ với em ở ngôi biệt thự dù biết em từ chối hoặc là làm lơ đi.

Nhưng tôi vẫn vui vì em đã lắng nghe!.

Em là mối tình đầu của tôi, cũng là người tôi yêu nhất sau Trân Châu.

Xin lỗi vì sự sắp xếp này nhưng Châu là người, dù có dùng cả sinh mệnh tôi cũng phải ra sức bảo vệ em ấy không bị ai đó làm tổn thương.

Nhưng, hôm nay.


Chính tôi là người tổn thương nhất.

Khoảnh khắc tôi thấy có ai đó để ý khiến tôi ghen chết đi được, khoảnh khắc em bất giác đỏ mặt trước một người con trai mà không phải tôi.

Tôi thấy thế giới này dường như chống lại tôi toàn bộ!.

Thật đau đớn khi không có một thứ gì đó được đáp lại.

...
Đỉnh Đỉnh vốn là người thích đâm chọt và làm người khác tổn thương sâu sắc, khi thấy hắn đang im lặng trầm tư không nói gì.

Nó nhếch đôi môi của mình rồi khoanh tay dựa vào ghế, dáng hết sức là hưởng thụ.
Đỉnh Đỉnh: Nam chính của chúng ta giả bộ câm điếc à?.

Nếu không lên tiếng sẽ bị nam phụ cướp đó?
Trân Châu: Đỉnh, im miệng đi!.

Cậu muốn làm mọi thứ rối tung lên sao??.
Thế Mỹ: Hào nó buồn rồi kìa?.
Ủa gì vậy mấy má?.

Tính đứa con làm nữ chính trong phim ngôn lù à.

Cái tình huống này là sao đây.

Tao chỉ hơi bất ngờ nên mới đỏ mặt thôi.

Bèn nhanh nhẹn đứng lên, tao cười một cái rồi vỗ vai cái cậu tên Dịch Thiên gì đó.
Tao: Cậu là hình mẫu đẹp nhất mà tôi từng thấy từ trước tới giờ.

Cơ bắp, khuôn mặt, giọng nói, tích cách, khí chất và cả đôi mắt tình trường của cậu nữa!.
Vũ Hào: ...Thái Bình, em thích cậu ta? *Nhăn mặt*.
Dịch Thiên: Người như tôi được nhiều người thích cũng đúng thôi!.

Thế Mỹ cùng Đình An tặc lưỡi: Chết rồi, drama căng quá!.

Tao lập tức vả vô mặt thằng đó, bộ bị ảo tưởng nặng hay gì?.

Cái tát đó làm cả đám yên lặng, lớp lác đác vài đứa càng ngày càng bu đông nghẹt để coi trò vui.
Tao: Khùng hả mạy?.

Tao chỉ muốn nói là mày là hình mẫu phù hợp của mấy anh Top trong truyện Boylove thôi!.
Dịch Thiên nhíu mài: Chị không thích tôi?.
Tao hoang mang: Mắc cái lồn gì tao phải thích mày?.

Điên à?.

Vũ Hào bật cười rõ to.

Trở về dáng vẻ hi hữu của trước kia.

Cũng đúng, người kén cá chọn canh như tao làm sao có thể gặp gỡ lần đầu rồi thích 1 thằng ất ơ tỏ vẻ ngầu như cứt chứ?.

Vậy nãy giờ hắn đang tự biên tự diễn buồn vì sợ tao thích cái thằng nhóc này á hả?.

Ôi mẹ ơi, chồng của em phải đẹp như Lee Dong Wook, dễ thương như Park Jimin, cao to như Kim Won Bin và lãng tử như Lee Jong Suk em mới chịu quý vị ạ.

Tao: Làm ơn động cãi não óc chó của mày ngay đi.

17 nồi bánh chuối chiên của tao đã gặp vô số người, thả thính vô số người và cũng đã từ chối biết bao nhiêu người rồi! Với cả, tao không thích lái máy bay đâu!.
Dịch Thiên im lặng, cậu ta đưa mắt về phía Vũ Hào đang đứng đó nhìn.

Cả hai bèn liếc mắt 1 cái, cậu ta nhếch miệng châm biếm chỉ chỉ Vũ Hào.
Dịch Thiên: Vì anh ta?.
Tao: ...!
Ờ, anh bạn trẻ à.

Óc của cưng cũng dùng được 1 ít rồi đó.

Nói đúng 1 phần trong suy nghĩ của chị quá nè.

Một phần sợ Vũ Hào buồn, 1 phần sợ cậu nhóc như em bỏ lỡ 1 bé thụ đáng yêu khả ái thì phải làm sao?.

Tiếc lắm đó.
Tao chỉ nhún vai 1 cái coi như câu trả lời.
Cậu ta có chút mất mặt với những người xung quanh đang ngó đến.

Ai cũng cười cợt bảo "cua ngay 1 đứa hủ nữ nó không vả cho gớt cái răng là may".

Dịch Thiên tức giận nhưng không biểu lộ, cậu ta đút tay vào túi quần nhìn đứa con gái trước mắt mình.
Dịch Thiên: Tôi thích chị!.

Nên hẹn hò nhanh đi!.
Tao: Ui là trời lì như quỷ dị đó!.

Tao đã nói là không thích lái máy bay cũng không muốn chơi trò chị chị em em với mày.

Cỡ này hai đứa mình chỉ có thể chơi trò tình huynh đệ thôi ba!.
Tao đã nói ra hết tấm lòng của tao.

Cũng phải hiểu được sao chứ.

Chứ có đâu giải thích quài mà một câu em thích chị chứ nói đi nói lại quài.

Mày nghe không nổi da gà thì tao cũng nổi chứ?.

Thế Mỹ, Đỉnh Đỉnh ngồi kế bên cười ỉa trong quần.


Nó ôm bụng cười ồ lên sắp thở không nổi đến nơi rồi.

Thế Mỹ: Má, em cười chớt em!.

Cười mà muốn thụ thai rồi đẻ tại chỗ luôn á!.

Đỉnh Đỉnh kéo Thuần Nhã: Mày chịu trách nhiệm với Thế Mỹ đi chứ?.

Thuần Nhã:...! *Ngạc nhiên té xĩu*.
Thế Mỹ lập tức tấn cước hạ thủ không lưu tình huynh đệ bấy lâu nay.

Liền cho Đỉnh Đỉnh ăn cái tát vào mặt, sau đó cả hai đứa nó đánh nhau tới tấp không ai can ngăn.

Đình An: Kết thúc nhanh đi rồi đi ăn lẩu há lá dồ nè!.

Trân Châu: Đừng làm cho em nó buồn nhé!.

Dịch Thiên ngó nghiêng nhìn tao.

Tao chỉ biết thở dài.

Chưa bao giờ tao ghét việc ai đó tỏ tình với mình như vậy.

Dù có đẹp đến đâu, tao cũng không có tâm trạng để yêu.

Nói trắng ra là không thích có bồ lúc này.
Tao gào thét: Mị còn trẻ, mị muốn go chơi, mị muốn eat thật nhiều , mị không muốn con đĩ love quật mị đâu!.

Sau đó tao nói lời cuối: Em à.

Chị nghĩ chúng ta không hợp đâu, em nên kiếm 1 người khác xứng đáng à không một người em yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Em có thể nắm tay cậu nhóc đáng yêu với thân hình mảnh mai và nụ cười nhẹ tựa sương mai đi khắp chốn.

Bây giờ cuộc sống thoáng lắm nên em chơi bê đê thử đi! Cực kì thú vị!.

Dịch Thiên: Tôi nói là tôi thích chị.

Sao lại từ chối tôi?.

Đình An: Tại em còn hôi sữa đó!
Dịch Thiên nhăn mặt: Đâu.

Cai hồi lúc lên cấp 3 rồi mà?.

Tao: Còn bú bình hả em?
Cả đám im lặng.

Hoá ra là 1 thằng nhóc còn hôi miệng sữa.

Lại dám đi cưa cẩm đàn chị.

Nhưng xin lỗi em, chị đây không muốn trông trẻ em chưa dứt sữa đâu.

Tụi nó yêu ma dữ lắm.

Hào lúc này mới bước nhẹ đến, tựa lông vũ lướt đi trong gió.

Khuôn mặt lạnh lùng đang không ngừng đắc ý.
Hai kẻ đó chạm chán với nhau, không khí từ hề hước chuyển hẳn sang căng thẳng, bối rối.

Tao có thể thấy Vũ Hào mà ngứa mắt 1 cái là dác nguyên cái chài đâm tiêu bửa đầu thằng nhỏ liền.

Không thì dùng đôi tay mềm mại như con gái của hắn chọt vào hai cái cánh kia một cách nhẹ nhàng không kém phần thô bạo.

Vũ Hào: Em ấy không thích.

Sao cứ cân mặt dày ở đây thế?.

Dịch Thiên: Ồ.

Anh chưa biết à?.

Thứ tôi muốn nhắc định phải có cho bằng được...
Tao cau mài: Gì mà ngang ngược dữ dậy ba?.
Vũ Hào: Nhưng không thích là không thích, cũng đâu có ép buộc được?.

Dịch Thiên mỉm cười: Anh chưa nghe câu "mưa dầm thấm lâu" hả?.

Hai ông nội đó sắp như đang đánh nhau.

Thằng nào thằng nấy nổi gân xanh từ tay, cổ cho đến cả gương mặt.

Trán của A Hào đầy những đường gần nhô lên rất đáng sợ.

Còn cậu nhóc kia cứ mỉm cười ma mị không ngừng.

Cơ bắp cậu ta rất đẹp, A Hào so cũng không bằng.

Tổng thể đúng chuẩn là anh công mà tao hằng mong ước mà.

Từ đó đến giờ, toàn gặp mấy anh đẹp trai mà nhìn tổng thể toàn là thứ không à.

Bây giờ lại thấy được 1 người có phong thái của một anh Công tối cao, vai u thịt bắp, gương mặt cũng rất nam tính.

Má ơi, người ngoài thấy thì hú hét, đám nữ thì la lên toán loạn vì sắp thấy hai anh chàng đẹp trai nhất trường đánh nhau.


1 người là nam thần không ai sánh bằng, học giỏi, nhà giàu, chung tình A Hào.

Còn 1 người là bad boy đáng chờ đợi, kiêu ngạo và lừa tình.

Hai người này mà choảng nhau tại đây xíu gì cũng bị mời lên uống trà tâm sự tuổi hồng à.

Riêng tao thấy khung cảnh hai người mặt đối mặt đâm chọt nhau rất ư và này nọ nha.

Nhìn mà thiếu điều gần đến mức sắp hun nhau luôn ấy.

Tao suy nghĩ: Không lẽ giờ ép đầu hai đứa nó lại với nhau sao ta?.

...
Dịch Thiên lùi ra xa, cậu ta cách hắn mấy bước.

Cơ bắp nổi lên cuồn cuộn cùng với gân xanh ẩn ẩn hiện hiện.

Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không cài nút ở trên.

Tóc thì cắt kiểu mullet, hai bên tai đều đeo khuyên.

Nhìn cũng đủ hiểu tính cách của nó ra làm sao rồi.

Mắt cậu là mắt phượng, nên nếu nhìn sâu sẽ bị hút vào và u mê không lối thoát.

Mũi thì rõ cao còn môi thì dày vừa đủ, chân mài thì đậm không quá to, được cạo 1 bên.

Tôn lên soái càng thêm soái.

Tao nhìn mà mê á.
Nhưng so với vẻ mặt yêu nhiệt của Vũ Hào thì thua xa.

Hm!.

Một sự kết hợp cho cặp đôi đam mỹ: hắc thụ và cường công.

Một cách hoàn mĩ.

Hớ hớ hớ.
Dịch Thiên: Bớt nói nhiều đi!.

Muốn solo một trận không?.

Vũ Hào: Ờ! Đang ngứa người!.
Tao: Ủa mắc gì? Ngứa thì gãi!.

Vũ Hào: Im đi bà nội!.

Nói tiếng nữa là tui vả chết mẹ thằng này đó!.

Tao, Đình An, Thế Mỹ, Đỉnh Đỉnh, Thuần Nhã và Trân Châu cùng đứng đó.

Nhìn là thấy vui à nha.

Đang lúc hai ẻm đang hùng hồn xông vào nhau thì tao kêu lên.

Tao: Khoan khoan, đợi tao nhấc ghế rồi xé bịch khoai tây chiên rồi hả đánh!.

Trân Châu: Có cần trọng tài không?.

Em làm cho!.
Đình An ngăn vợ mình lại: Ôi em ơi, em mà làm là ba má em nhìn em không ra đó!.
Thế Mỹ: Đánh lẹ lẹ đi tao còn gọi điện cho dì trông trẻ cho con bú!.

*ý là cho Trạch Dương bú, hai đứa được gửi ở nhà trẻ, sau khi Thế Mỹ đi học về tiện rước em mình luôn*
Đỉnh Đỉnh: Đánh lẹ đi hai ông nội.

Không ai cản đâu!.

Thuần Nhã lo sợ cuộc đời này có phải là kết bạn nhầm người không, bạn kiểu gì mà thấy bạn của mình sắp đánh nhau đổ máu mà không giúp vậy nhỉ.

Có nên can không ta?.
Thuần Nhã: Thôi kệ mẹ hai đứa đó đi.

Có phải chuyện của mình đâu!.

Ê Thái Bình, mua thêm xoài với cốc nhăm nhi coi phim đi!.

Thái Bình: Tao kêu Trân Châu đi rồi!.

Vũ Hào và Dịch Thiên:...!.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.