Mặc dù tôi không tin trên thế giới này có "Rừng quên buồn" nhưng dù sao thì bây giờ tâm trạng của tôi cũng rất tồi tệ, có lẽ cứ đi như vậy một vòng, tâm trạng tôi có thể sẽ khá hơn.
Trời vừa mưa xong nên mặt đất trong rừng trúc vẫn còn chưa khô hết, những vết chân giẫm xuống nhanh chóng tạo thành một vũng nước nhỏ, thi thoảng lại có những vệt bùn bắn lên váy tôi.
- Không sao chứ? Váy của bạn... - Kỷ Minh dừng chân, dịu dàng nhìn tôi, trong ánh mắt anh là sự quan tâm rất chân thành.
- Không sao. Về nhà chịu khó giặt lại là được thôi mà. - Tôi lắc đầu, mím mồi tiến về phía trước.
- Không ngờ khu "Rừng quên buôn" này lại rộng thê, Bạch Tô Cơ, mình thấy chủng ta không đi ra nhanh thế được đâu. Nhưng mà Bạch Tô Cơ, bây giờ tâm trạng của bạn đã khá hơn chưa? - Thấy tôi không nói lời nào, Kỷ Minh im lặng nhìn tôi, quan tâm hỏi.
- Mình...
Thật là lạ, đi một lát trong khu rừng trúc rộng lớn, tâm trạng tôi lúc này giống như bầu trời sau cơn mưa, những đám mây đen dày đặc đã mỏng hơn, ánh mặt trời nhàn nhạt đã bắt đầu lấp ló.
- Bạch Tô Cơ, thực ra vừa rồi mình luồn đi theo bạn, mình nghe hết rồi, cũng nhìn thấy rồi. - Kỷ Minh vẫn nhẹ nhàng như một đám mây. -Thực ra mọi việc không chắc là giống như bạn nhìn thấy.
- Ha ha ha! Sự việc không phải như thế giờ cũng chẳng còn can hệ gì với mình! - Nghĩ lại mọi thứ vừa nãy, đám mây đen lại kéo tới trong lòng tôi, tâm trạng lập tức nặng nề hơn! Tồi khẽ lắc đầu, ngẩng đầu lên, định ép mình phải mỉm cười, nhưng sao muốn nhếch môi lên mà lại khó như vậy, tồi chỉ đành nhe răng ra, cố nuốt tiếng nấc nghẹn vào trong họng.
- Ngốc quá! - Kỷ Minh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thở dài một tiếng rồi bỗng cúi đầu xuống, mỉm cười dịu dàng nhìn tồi. - Mình kể cho bạn nghe một câu chuyện nhé!
- Chuyện của bạn hả? - Tồi ngơ ngác, còn Kỷ Minh thì bắt đầu nói:
- Có một khoảng thời gian mình luôn cảm thấy rất buồn phiền, ngày nào cũng có một đống việc làm mãi không hết. Có một ngày, mình không nhịn nồi nữa, khóc trước mặt mẹ, nói rằng mình không chịu được nữa, tại sao lại nhiều việc buồn phiền như vậy? Mẹ mình là một người rất dịu dàng, mình còn chưa nói xong, mẹ đã vỗ vai mình, bảo mình đứng dậy, vào phòng bếp tìm hai cái thùng nước, đổ đầy nước vào đó, sau đó bà im lặng đưa cho mình. Mình không hiểu mẹ định làm gì, nhưng phiền muộn trong lòng vẫn chưa vơi, mình xách hai thùng nước rồi tiếp tục ca thán với mẹ. Hai phút trồi qua, thùng nước rất nặng, mình cảm thấy cánh tay mình như tê đi, định bỏ xuống. Nhưng mẹ lại lắc đầu nhìn mình, nói "Bảo con xách thì con cứ xách, không có sự cho phép của mẹ thì không được đặt xuống".
Mình chưa bao giờ dám cãi lời mẹ, thê là đành ngoan ngoãn xách tiêp hai thùng nước. Mười phút nữa trôi qua, mình thực sự không thể chịu nồi nữa, thế là mình không ca thán nữa, chỉ nhìn mẹ với đôi mắt đáng thương, hỏi mẹ bao giờ thì mình mới được đặt thùng nước xuống. Lúc đó mẹ mình mỉm cười, nói với mình: "Những phiền muộn của con cũng như hai thùng nước này, là con tự gánh lấy, sở dĩ con cảm thấy nặng là vì con không chịu bỏ xuống".
Bỏ xuống?
Những lời nói của Kỷ Minh như một tia sáng rọi vào tim tôi! Tồi ngẩng đầu lên nhìn anh, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó..
Trong phòng hát karaoke ồn ào, ánh đèn màu vàng chiếu ra tia sáng mờ ảo, những ly Coca đang sủi bọt.
Ha ha ha! Tôi đồng ý với Kỷ Minh sau khi ra khỏi "Rừng quên buồn" sẽ quên hết mọi buồn phiền trong lòng! Bởi vậy hai người chủng tôi hẹn Ma Thu Thu đi hát karaoke.
-Mười người đàn ông bảy người ngốc, bảy người hâm, chín người xấu...
-Lấy của tôi thì trả lại cho tôi, ăn của tôi thì nhả trả tôi.
- Ha ha ha, ha ha ha! Hát tiếp đi! Hát tiếp đi! Không ai được giành mic với tớ!
Từ khi bước vào phòng hát, tôi đã nắm chặt lấy cái micro không buông, hát hết bài này đến bài khác, bất kể là bài của nam hay của nữ, có thịnh hành hay không!
- Tô Cơ, bạn đã hát liên tục mười mấy bài rồi, không thấy rát họng hả? - Kỷ Minh lo lắng giằng chiếc micro trong tay tồi, ra hiệu cho Ma Thu Thu.
- Hay là... chúng ta chơi trò chơi nhé? - Ma Thu Thu không biết làm thế nào, chần chừ một lúc rồi nghĩ ra một "biệt pháp".
- Chơi trò chơi? - Mắt tôi sáng lên, đưa tay lên xoa hai gò má nóng bừng. - Được! Chơi thì chơi. Chúng ta chơi "oằn tù tì".
- Oằn tù tì? - Ma Thu Thu chau mày nghĩ một lúc lâu, hai con ngươi mắt khẽ chuyển động rồi cuối cùng cũng nói. - Được thôi!
- Oằn tù tì!
- Ha ha ha! Tớ thua rồi! Mới lần đầu tiên đã thua, thú vị thật! Nào, rót cho tới một cốc Coca! - Tôi uống một hơi hết cốc Coca, lắc lắc chiếc cốc về phía Kỷ Minh và Ma Thu Thu.
- Oằn tù tì!
- Ha ha ha! Ma Thu Thu, cậu thua rồi! Chơi thì phải chịu! Mau uống hết cốc Coca đi! - Ma Thu Thu cẩn thận rót nửa cốc Coca, nhưng tôi giật cốc của cồ lại, không nói nửa lời rót thêm cho đầy, sau đó đặt trước mặt Ma Thu Thu! Ma Thu Thu kinh hãi không dám nhận, tay tồi lại quay một vòng, dốc hết cốc nước vào miệng mình!
- Oằn tù tì!
- Kỷ Minh, xem ra bạn cũng chẳng ra gì! Rót Coca, rót Coca!
- Bạch Tô Cơ, bạn uống nhiều Coca thế không sao chứ? cốc này để mình uống cho. - Kỷ Minh lo lắng giành cốc Coca trong tay tôi, nhưng lại bị tôi giằng lại.
- Kỷ Minh, bạn muốn uống cũng được, nhưng phải uống thế này! -Tồi cao hứng nâng cốc nước Coca sủi bọt, cụng mạnh vào cốc của Kỷ Minh. - Chúng ta cùng uống cạn!
- Tô Cơ, đừng uống nữa, bạn đã uống quá nhiều rồi.
- Ha ha ha! Chỉ là Coca thôi mà! Không sao đâu! Cứ uống tiếp đi! Oằn tù tì... A a a! Tớ thích bài hát này, đưa micro đây!
- Tôi không sợ, không sợ, không sợ...
Hát mãi hát mãi, không biết vì sao, tồi bỗng cảm thấy mọi thứ trước mắt mình mờ đi, màn hình tivi trước mắt cũng mờ mờ ảo ảo...
Rõ ràng là chỉ uống Coca, tại sao tôi lại cảm thấy đầu mình đau nhức, ngay cả khóe mắt cũng trở nên ươn ướt...
Như vậy cũng tốt, tốt nhất là cứ nhắm mắt như thế, ngủ một giấc, nói không chừng khi mở mắt ra, mọi việc sẽ như chưa từng xảy ra...
Không biết tôi ngủ mất từ lúc nào, cũng không biết đã ngủ bao lâu... Khi tồi mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, nhìn thấy một cái bóng cao lớn đang đi lại trước mặt tôi.
A... Kỷ Minh? Sao anh ấy lại ở trong phòng tôi?
Đẻ tôi nghĩ lại xem, đúng rồi, lúc trước tồi, Ma Thu thu và Kỷ Minh cùng uống Coca trong phòng karaoke, sau đó muộn quá, hai đứa con gái chúng tôi mệt mỏi ngủ lại đó, chắc chắn là Kỷ Minh đưa Ma Thu Thu về trước rồi quay lại đón tôi!
Nghĩ tới đây, tôi cảm động nghe sống mũi mình cay cay. Từ trước tới nay, Kỷ Minh luồn giống như anh trai tồi, bất luận là tôi xảy ra việc gì, anh đều đứng về phía tôi vô điều kiện, dành cho tôi sự ủng hộ lớn nhất! Trên máy bay, anh ấy đưa cho tôi cái che mắt để tồi bớt giận; trong bữa tiệc chào mừng ở trường Tinh Hoa, anh ấy không hề do dự mà đứng về phía tôi; khi Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đối mặt với vấn đề sống còn, anh ấy chủ động yêu cầu được đi làm thêm cùng tồi để giúp đỡ câu lạc bộ; còn khu rừng "Quên buồn" xanh tươi, nơi đó có lẽ là hồi ức hạnh phúc nhất giữa tồi và Kỷ Minh!
Tồi nhớ lại tất cả, chìm đắm trong niềm hạnh phúc lớn lao! Bất giác, tồi nheo mắt lại, định nhìn xem Kỷ Minh đang làm gì, nhưng tất cả những gì trước mắt khiến tôi sững sờ!
Chỉ nhìn thấy Kỷ Minh đang giơ cao chiếc vòng tay hình mặt trăng, cẩn thận nhìn nó thật kỹ! Chiếc vòng tay đó tỏa ra ánh sáng rất đẹp, bỗng dưng, anh lật tay lại, tôi nhìn thấy bên trong chiếc vòng tay đó có khắc mờ một hàng chữ bằng tiếng Anh: