Công Tử Điên Khùng

Chương 221: Buổi chiếu phim



Hiện tại nếu như không có Lâm Vân, có lẽ ngoại trừ rời bỏ thế giới này, nàng không còn bất kỳ đường nào khác để đi. Từ khi chào đời đến giờ, nàng chưa bao giờ được sống theo ý mình. Ngay cả việc học đại học, nàng chỉ có học được hai năm, đã bị phụ thân cưỡng chế gọi trở về.

Cho dù Lâm Vân không cần nàng, nàng cũng muốn trước khi chết làm những chuyện mà mình muốn làm. Làm việc ở Phần Giang được vài năm, cộng thêm tiền bán xe và tiền mà dì cho từ trước, nàng cũng có gần ba trăm nghìn nguyên trong người.

Hàn Vũ Tích dùng số tiền này đi tim một giáo sư của trường đại học mà mình đã học, nhờ ông ta hỗ trợ giúp mình an bài đến học trường đại học Dương Thành không quá nổi tiếng, thành một sinh viên tự túc. Sau khi tốt nghiệp chỉ có chứng chỉ, chứ không có bằng tốt nghiệp.

Nhưng với Hàn Vũ Tích, như vậy là đủ rồi. Điều nàng muốn không phải là giấy chứng chỉ, nàng chỉ muốn làm những việc mà nàng thích mà thôi. Cho dù hai năm sau Lâm Vân không cần nàng, lúc nàng chết đi còn có chút mãn nguyện vì đã hoàn thành một ước nguyện.

Bởi vì phải tự trả tiền, nên Hàn Vũ Tích phải tốn hơn hai trăm nghìn nguyên. Hiện giờ trên người chỉ có mấy chục nghìn nguyên. Nhưng nàng nghĩ số tiền này đủ để cho nàng sinh hoạt trong hai năm học. Nàng thầm nghĩ hai năm sau, Lâm Vân có thể dẫn theo nàng đi. Nếu như hai năm sau, Lâm Vân không trở lại, nàng cũng không cần tiếp tục dùng tiền. Nên số tiền này không phải tiết kiệm.

Đã không có Lâm Vân, việc mình muốn hoàn thành đã hoàn thành. Nàng không còn lý do để tiếp tục lưu lại trên thế giới nữa. Đã không có Lâm Vân, thế giới này đối với nàng mà nói, không hề có một thú vui.

Còn hơn chín tháng nữa là tới thời gian ước định của Lâm Vân. Mỗi ngày Hàn Vũ Tích nghĩ tới cuộc ước định đó, trái tim đều trở nên nóng bóng. Thậm chí nàng còn quên cả sự thật bị hủy khuôn mặt. Nàng chỉ muốn gặp lại Lâm Vân, hỏi xem mấy năm nay hắn trôi qua như thế nào. Nàng còn muốn nói thẳng cho hắn biết, mình không muốn rời xa hắn. Lại nói cho hắn biết, nàng sẽ không bao giờ vứt bỏ Tưởng Niệm.

- Vân Tích, tối nay ăn xong thì chúng ta đi xem phim nhé.

Bùi Tiệp đi ra đuổi theo Hàn Vũ Tích, nói.

- Cậu đi đi, mình không muốn đi.

Hàn Vũ Tích không có hứng thú gì để xem phim.

- Bộ phim này hay lắm. Nghe nói nội dung của nó là kể về quá trình dương danh thế giới của bộ đội đặc công Long Ảnh ở rừng rậm Amazon. Bộ phim vừa chân thực, lại vừa được xem những thước phim về rừng rậm Amazon tuyệt mỹ. Đây là lần thứ ba bộ phim này chiếu ở trường chúng ta rồi.

Tuy Bùi Tiệp ở cùng ký túc xá với Hàn Vũ Tích. Nhưng bởi vì Hàn Vũ Tích không thường xuyên tham gia các hoạt động với các nàng, nên Bùi Tiệp không rõ ràng lắm về thân phận của Vũ Tích.

- Xin lỗi nhé Bùi Tiệp, mình thực sự không muốn đi, mà muốn về sớm để đọc vài quyển sách.

Hàn Vũ Tích có chút xin lỗi nhìn Bùi Tiệp. Đối với nàng mà nói, hiện tại những vật khác đều không quan trọng. Nàng chỉ muốn làm những việc mà mình thích, sau đó chậm rãi chờ chồng của mình trở về.

- Nếu vậy thì thôi. Để mình tìm Vương Viện cùng đi xem. Mình xem bộ phim này hai lần rồi, nhưng đều không thấy chán. Mình rất thích huấn luyện viên Lâm Vân của Long Ảnh kia. Nếu mình có một người chồng như vậy, cho dù giảm thọ vài năm cũng không sao.

Bùi Tiệp nói xong, còn biểu lộ vẻ háo sắc.

Xoạch, Hàn Vũ Tích rơi quyển sách trong tay xuống đất.

- Bùi Tiệp, cậu vừa nói gì? Cậu nói huấn luyện viên kia tên gì…

Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác thanh âm của mình có chút run rẩy. Nàng giống như nghe được tên Lâm Vân, cái tên mà mấy năm qua, nàng vô số lần nghĩ tới.

Lần nào nhớ tới nàng cũng không cảm thấy phiền chán. Lần nào nhớ tới nàng cũng cảm thấy ấm áp. Thậm chí lúc đó, Tưởng Niệm còn giống như hiểu được suy nghĩ của nàng vậy, đều phát ra một cảm giác ấm áp, khiến trong lòng nàng càng thêm ôn nhu.

- Tên là Lâm Vân, cậu làm sao vậy Vân Tích?

Bùi Tiệp có chút kỳ quái nhìn Vân Tích để rơi sách xuống đất. Không biết vì sao cô bạn mình lại phản ứng lớn như vậy.

- Lâm Vân…

“Anh có khỏe không?”

Hàn Vũ Tích đã quên trả lời Bùi Tiệp, trong miệng thì thào tên của Lâm Vân, mà trước mắt nàng đã trở nên mơ hồ. Nàng giống như nhìn thấy hình ảnh của Lâm Vân càng ngày càng rõ ràng, lại như có chút xa xăm.

“Anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh….”

- Vân Tích, cậu sao vậy?

Bùi Tiệp tranh thủ thời gian nhặt lấy quyển sách, rồi đong đưa cánh tay của Hàn Vũ Tích.

Lúc này Hàn Vũ Tích mới thanh tỉnh, lau lau nước mắt, vội vàng nói:

- À, mình không sao, cảm ơn cậu Bùi Tiệp. Mà bộ phim kia khi nào thì chiếu? Mình cũng muốn đi xem.

- Tám giờ tối, ở hội trường lớn. Vân Tích, không phải cậu nói không muốn đi xem sao?

Bùi Tiệp thấy Vân Tích bỗng dưng thay đổi chủ ý nên thắc mắc hỏi.

- À, mình nghĩ lại thì thấy buổi tối cũng không có việc gì làm. Mà cậu lại nói người huấn luyện viên kia tốt như vậy, nên mình cũng muốn đi xem thế nào.

Hàn Vũ Tích không biết nói dối, nên nói xong vài câu, mặt đã đỏ bừng.

Tuy Bùi Tiệp hoài nghi biểu hiện vừa rồi của Hàn Vũ Tích, nhưng chỉ nghĩ là Vân Tích cũng giống như mình. Thiếu nữ nào mà chả có lúc hoài xuân? Sùng bài một người nam nhân có bản lĩnh cũng là chuyện bình thường. Nhìn nàng suốt ngày u buồn như vậy, nói không chừng mình có thể thay đổi được nàng.

Nghĩ tới đây, Bùi Tiệp vừa cười vừa nói:

- Vân Tích, đừng nói là cậu cũng đang suy nghĩ như mình nhé. Chẳng lẽ cậu cũng muốn gả cho hắn sao? Hì hì, nhưng không dễ dàng đâu. Một anh chàng vừa đẹp trai vừa bản lĩnh như vậy, mấy nàng vịt xấu xí như chúng ta sao có thể với tới. Tuy nhiên, mình nghĩ cậu trước kia chắc là rất xinh đẹp.

Bùi Tiệp nói tới đây bỗng thấy khuôn mặt của Hàn Vũ Tích lại trở nên ảm đạm, vội vàng dừng lại, chuyển chủ đề:

- Nói không chừng vị huấn luyện viên Lâm kia có một ngày nào đó đi tới trường học này rồi coi trọng mình cũng không chừng. Mà chúng ta đi thôi, đỡ muộn.

- Nếu như anh ấy thực sự là Lâm Vân, thì mình rất muốn gả cho anh ấy…

Hàn Vũ Tích đột nhiên nói ra những lời này, khiến Bùi Tiệp rất giật mình. Không ngờ Vân Tích lại có thể nói ra được những lời như vậy.

Tuy nhiên nhìn biểu lộ đầy hướng tới của Vân Tích, Bùi Tiệp tự nhủ, chẳng lẽ mình chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, mà cô bạn Vân Tích này đã yêu một người chưa từng gặp mặt rồi sao?

Nghĩ tới đây, Bùi Tiệp vội vàng kéo Hàn Vũ Tích rồi nói:

- Đi thôi, phim này nhiều người xem lắm. Cậu tranh thủ thời gian đi ăn cơm đi, để mình đi mua vé. Ăn nhanh lên đấy, nếu không là không có chỗ ngồi mà ngồi đâu.

Hiệu suất làm việc của Bùi Tiệp rất cao, Hàn Vũ Tích vừa mới cơm nước xong, cô ta đã mua xong vé rồi cùng Vương Viện đi tới. Vương Viện nghe nói hôm nay Vân Tích rõ ràng đồng ý đi xem phim, trong lòng cũng rất là kỳ quái. Vương Viện cũng đã xem bộ phim ‘Amazon do ta định đoạt’ mấy lần, nhưng lần này vẫn không nhịn được muốn xem thêm. Vương Viện đang đi mua vé thì gặp phải Bùi Tiệp. Hai người mua xong vé, liền đi tới gọi Hàn Vũ Tích.

Đây là lần đầu tiên Hàn Vũ Tích nghe tới Long Ảnh. Mà chuyện về Long Ảnh, Bùi Tiệp và Vương Viện biết rất là rõ. Thậm chí tên của từng đội viên, hai người cũng nhớ kỹ. Vì vậy khi Hàn Vũ Tích hói thăm, hai người đương nhiên là biết gì nói đấy.

Nguyên lai nhân vật Lâm Vân trong bộ phim là do diễn viên nổi tiếng diễn, chứ không phải là Lâm Vân thật của Long Ảnh. Hai người Bùi Tiệp và Vương Viện cũng không biết mặt mũi của huấn luyện viên Lâm Vân thật như thế nào. Thậm chí chiều cao, ngoại hình, cũng chỉ biết diễn viên, mà không biết người thực tế.

Bối cảnh của bộ phim rất khổng lồ. Hoàn toàn quay trong rừng rậm Amazon. Bộ phim quay cảnh bộ đội đặc công Long Ảnh bị các đội đặc công tinh ảnh của các nước khác phục kích, còn hy sinh mấy đội viên.

Mà khi đội viên của Long Ảnh phản kích lại, cũng gây ra thương vong khá lớn cho vài quốc gia khác. Nhưng kỳ quái chính là đội đặc công bên phe Long Ảnh không xuất hiện. Vì không phát hiện ra tung tích của kẻ địch, nên đội viên của Long Ảnh vừa đánh vừa rút lui. Tình tiết kịch tính khiến tất cả sinh viên ở đây xem đều tim đập thình thịch.

Cảnh tiếp theo là Lâm Vân mang theo quần áo tả tơi, tóc tai rối bù vừa lúc đi ra. Hàn Vũ Tích nhìn đến đây liền biết người huấn luyện viên của Long Ảnh chính là Lâm Vân. Tuy bề ngoài của diễn viên rõ ràng lại có vài phần giống với Lâm Vân, nhưng trên người của y lại không có khí chất như Lâm Vân. Có lẽ khí chất này chỉ có Hàn Vũ Tích là có thể cảm nhận ra được.

Không ngờ Lâm Vân ở bên ngoài lại chịu khổ như vậy. Còn chưa tới cảnh Lâm Vân gặp gỡ các đội viên của Long Ảnh, nước mắt của Hàn Vũ Tích đã không kìm được mà rơi xuống. Hắn khẳng định ở bên ngoài rất khổ, không biết lúc ấy hắn có đói bụng hay không?

Hàn Vũ Tích không biết Lâm Vân vì sao đi tới rừng rậm Amazon, cũng không biết Lâm Vân là huấn luyện viên của Long Ảnh. Trong mắt của nàng chỉ có cảnh Lâm Vân chịu khổ, khiến nàng hận không thể lập tức bay tới bên cạnh hắn rồi mang hắn trở về.

- Vân Tích, sao cậu lại khóc? Vì thương cho hai đội viên đã chết đi kia sao?

Bùi Tiệp thấy mới đến đoạn này Hàn Vũ Tích đã khóc rồi, liền thắc mắc hỏi. Dù sao bộ phim này có phải phim tình cảm sướt mướt đâu, mà là một bộ phim hành động đấy chứ.

- Mình cảm thấy Lâm Vân thật đáng thương. Chắc anh ấy đã lâu không được ăn gì….

Hàn Vũ Tích vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên Lâm Vân trên màn hình.

Bùi Tiệp hết chỗ nói rồi. Vì chuyện này mà Vân Tích cũng khóc. Chẳng lẽ nàng không biết, diễn viên lúc đóng phim xong đi ra ngoài vẫn như bình thường sao? Vân Tích thật là đa sầu đa cảm. Nếu khóc cũng nên khóc cho hai đội viên đã hy sinh kia mới đúng.

Tuy nhiên Bùi Tiệp vẫn an ủi nói:

- Vân Tích, không có chuyện gì đâu, một lúc sau là tốt rồi. Kỳ thực huấn luyện viên của Long Ảnh phi thường lợi hại. Tí nữa cậu xem sẽ biết. Tài bắn súng của hắn, khinh công và võ thật của hắn đều khiến người xem ngất ngây. Diễn viên chính này đóng cũng tốt. Thật không biết Lâm Vân ngoài đời có phong cách như diễn viên trong này không.

Lúc này Hàn Vũ Tích mới chợt nghĩ ra đây là phim. Nhưng nghe Bùi Tiệp nói vậy liền phản bác:

- Bùi Tiệp, diễn viên này sao có thể so với Lâm Vân, quả thực là kém xa. Anh ấy còn tốt hơn diễn viên này không biết bao nhiêu lần….

Hàn Vũ Tích nói tới đây liền nhớ lại những chuyện của Lâm Vân. Lâm Vân lại là huấn luyện viên của Long Ảnh. Không biết mình có nên đi tìm anh ấy hay không? Nhưng nếu như vì tìm anh ấy mà lỡ hẹn, thì anh ấy có thể cho rằng mình quên anh ấy?

- Không thể nào, Vân Tích, chẳng lẽ cậu vừa nghe mình kể đã yêu anh chàng Lâm Vân kia rồi?

Bùi Tiệp thấy Hàn Vũ Tích rõ ràng biện minh cho Lâm Vân, trong mắt còn đầy vẻ si mê, liền không nhịn được hỏi.

- Đúng vậy, mình yêu anh ấy…

Hàn Vũ Tích còn đang chìm đắm trong hồi tưởng với Lâm Vân, nên thuận miệng trả lời Bùi Tiệp.

- Vân Tích, đây chỉ là phim mà thôi. Mặc dù là kể lại đúng sự thật, nhưng cũng không nên tin tưởng quá. Dù sao chúng ta và bọn họ là hai đường thẳng song song, làm sao có giao nhau được. Cậu đừng suy nghĩ nhiều làm gì.

Bùi Tiệp thấy Hàn Vũ Tích vẫn si ngốc, vội vàng khuyên nhủ.

Hàn Vũ Tích lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn Bùi Tiệp cười nói:

- Cảm ơn cậu, Bùi Tiệp, mình không sao rồi. Mà cảm ơn luôn vì cậu đã dẫn mình đi xem bộ phim này.

Hàn Vũ Tích thật lòng cảm ơn Bùi Tiệp. Nếu không phải là Bùi Tiệp dẫn nàng tới nơi này, nàng còn không biết Lâm Vân hiện đang ở đâu? Cuộc sống của hắn như thế nào, có gặp nguy hiểm gì không? Nhưng nhờ bộ phim này, mà nàng mới biết Lâm Vân vẫn bình an.

Nếu như mấy tháng sau, Lâm Vân thật không tới, nàng cũng không có gì phải hối tiếc. Ít nhất nàng đã biết Lâm Vân đã có người chiếu cố.

….

Ý định ban đầu là tung đồng thời ba loại sản phẩm điện tử ra thị trường. Nhưng Mông Văn lại phát hiện, từ lúc Dưỡng sinh hoàn được tiêu thụ, nàng đã không còn biện pháp để đưa các sản phảm điện tử ra thị trường nữa.

Một hộp Dưỡng Nhan Hoàn chỉ có bảy viên, giá cả xuất xưởng đã là bảy nghìn. Một hộp Dưỡng sinh hoàn có mười viên, giá cả bán ra thị trường là mười hai nghìn, nhưng vẫn còn cung không đủ cầu.

Lúc đầu bán ra chỉ mỗi Dưỡng Nhan Hoàn, Mông Văn còn chưa để ý. Nàng cho rằng có thể đồng thời sản xuất những sản phẩm điện tử kia, nhưng hiện tại xem ra là người si nói mộng.

Mông Văn quyết định thật nhanh, để cho Lý Thanh trở về quản lý phần dược phẩm. Chỉ để cho hai vợ chồng Lam Cực phụ trách khâu sản xuất kiêm quản lý phần điện tử.

Nàng cùng Diệp Điềm, Lý Thanh và Mông Chân thì tập trung lực lượng để quản lý tốt việc sản xuất hai loại dược phẩm kia. Thậm chí còn hai loại dược phẩm mới cũng đành phải tạm thời để đó.

Từ Dưỡng Nhan Hoàn tới Dưỡng sinh hoàn đã làm chấn kinh cả thế giới. Hơn nữa Yên kinh còn có một Dưỡng Tâm Hoàn, khiến cơ hồ 70% các ông ty y dược đều đi tới Yên Kinh để hy vọng hợp tác.

Bởi vì sản phẩm rất được ưa chuộng, cung còn không đủ cầu, đương nhiên không lo việc bán được hay không. Vì vậy công ty dược nghiệp thuộc tập đoàn Vân Môn căn bản không có hứng thú gì với việc hợp tác với các công ty khác.

Cho nên nói trong số các công ty của thế giới, cũng chỉ có tập đoàn Vân Môn là độc quyền sản phẩm của mình và không hề lo lắng tới việc tiêu thụ.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn có vô số các cá nhân, công ty, của hàng tới để mua sắm dược phẩm của tập đoàn Vân Môn. Mỗi ngày đều là xếp hàng mua sắm. Bọn họ mua nhiều như vậy là để mang ra nước ngoài bán kiếm lấy lời. Thậm chí còn tăng mấy lần giá trị của sản phẩm.

Cho nên nếu muốn mua sắm nhiều dược phẩm của tập đoàn Vân Môn thì phải tự mình tới tận Yên Kinh mới có thể mua sắm. Diệp Điềm thậm chí còn xây dựng một nhà khách sạn ở gần trụ sở tập đoàn để chuyên môn cung cấp cho các hộ khách tới mua thuốc ở trọ.

Tuy khách sạn này mới thành lập, còn chưa có danh tiếng, nhưng chứng tỏ tập đoàn Vân Môn đã bắt đầu hướng bàn tay tới các lĩnh vực buôn bán khác.

Có thể nói, có sản phẩm nào không cần phải quảng cáo vẫn bán đắt như tôm tươi thì chính là Dưỡng Nhan Hoàn và Dưỡng sinh hoàn của công ty dược nghiệp Vân Môn. Có lẽ chỉ có nội y 'Vân Tằm Miên' của Phụng Tân mới có thể so sánh. Nhưng hiện tại nghe nói sản lượng nội y 'Vân Tằm Miên' của Phụng Tân càng ngày càng thấp. Thậm chí có ngày chỉ bán ra hơn một trăm bộ.

Mà một trăm bộ này dù có bán cao tới đâu đi nữa thì chỉ cũng có gần ấy. Mà Dưỡng Nhan Hoàn và Dưỡng sinh hoàn của công ty dược nghiệp Vân Môn lại khác. Chẳng những số lượng nhiều, hơn nữa sản lượng còn đang tiêp tục tăng lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.