Công Tử Điên Khùng

Chương 205: Tên bịt mặt



Một tiếng thét truyền tới, là tiếng của kẻ lang thang vừa nãy. Lâm Vân lập tức đi ra tòa tháp lục giác, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước mặt kẻ lang thang. Trước sau chỉ có vài phút mà thôi, lúc đi tới trông thấy ánh mắt của y đang nhìn chằm chằm về chỗ hư vô phía trước. Thậm chí Lâm Vân đi đến trước mặt, y cũng không có phản ứng.

- Này…

Lâm Vân gọi một tiếng, kẻ lang thang mới như bừng tỉnh. Y trông thấy là Lâm Vân, liền thở phào một tiếng. Chỉ về chỗ vắng vẻ phía trước nói:

- Quỷ, vừa nãy tôi trông thấy một con…

Lời còn chưa hết, đã không để ý tới Lâm Vân nữa mà xoay người bỏ chạy. Một lúc sau đã không thấy bóng dáng. Lâm Vân nhìn kẻ lang thang chạy mất, trong lòng tự nhủ, vì sao lúc ngươi dẫn ta tới đấy không thấy chạy nhanh như thế nhỉ?

Liền mặc kệ y, Lâm Vân trở lại tòa tháp cũ nát kia, bắt đầu đi tìm xung quanh.

Tầng thứ hai của tòa tháp cũng giống như tầng một, không có đồ vật gì cả, Lâm Vân bước nhanh hơn. Vừa mới đi tới tầng thứ ba của tòa tháp, Lâm Vân bỗng cảm thấy một luồng gió tập kích, ý định đánh vào gáy của hắn.

“Có người ám toán mình”

Lâm Vân phản ứng cực nhanh, xoay người một cái, luồng gió lạnh đã đổi hướng sang một bên. Lâm Vân nhìn không rõ là ai hay là cái gì tập kích mình.

Đối với việc tồn tại của ma quỷ, Lâm Vân không quá tin tưởng. Ở đại lục Thiên Hồng, những linh hồn cường đại của người chết có thể tồn tại một thời gian ngắn. Nhưng theo thời gian trôi đi, lực lượng chống đỡ cho linh hồn tồn tại dần dần biến mất, cuối cùng cũng trở về hư vô.

Mặc dù cũng có vài cách để kéo dài sự tồn tại của linh hồn, nhưng nếu không có vật dẫn thì linh hồn không thể tồn tại độc lập được.

Còn về quỷ, nói chính ra là sự tồn tại của một linh hồn mạnh mẽ mà thôi. Nhưng linh hồn cho dù cường đại đến đâu, bảo vệ bản thân nó đã khó, nói gì tới việc công kích người khác? Cho nên kẻ lang thang kia nói là có quỷ,, Lâm Vân không tin. Quỷ không thể tạo uy hiếp cho con người, vì vậy kẻ công kích mình vừa này nhất định là một người nào đó.

Lâm Vân đã có tu vi một sao, có thể phóng ra ngọn lửa tím. Nếu nói tùy tiện một người, có thể ám toán hắn, hắn lại càng không tin tưởng. Dù sao nơi này là Địaa Cầu, ít nhất tới tận bây giờ hắn còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của một người hay một thế lực cường đại nào.Mặc dù có rất nhiều dấu vết chứng tỏ nơi này xác thực từng có người cường đại, nhưng dù sao còn chưa tận mắt nhìn thấy.

Tuy nhiên tay đánh lén mình vừa nãy khẳng định không phải là kẻ đơn giản. Người này là một cao thủ. Từ lúc tới thế giới này, người có thể uy hiếp tính mạng của hắn chỉ có tay Lữ đạo sĩ lần trước.Nhưng nếu hiện giờ tay đạo sĩ kia ở trước mặt hắn, hắn cũng có thể thoải mái giết y.

Lâm Vân khẳng định người tập kích mình này tuyệt đối mạnh hơn Lữ đạo sĩ, chứ không kém hơn. Theo kẻ lang thang vừa nãy nói, nơi này là một nơi mà người vô gia cư sinh sống,một nơi như vậy sao có thể xuất hiện loại người này?

Để cho Lâm Vân lo ngại nhất, đó là không biết lai lịch của tay Lữ đạo sĩ kia. Thậm chí ngay cả nguyên nhân vì sao y thu mua cẩm thạch cũng không biết. Mà cả linh thạch y cũng muốn thu mua, nhưng chỉ là cách gọi khác mà thôi. Lần trước Hứa Sĩ gọi linh thạch là Bach Hà thạch. Không biết tay Lữ đạo si đó thu mua linh thạch có phải cũng là để thu linh khí tu luyện như mình hay không?

Bởi vì biết thế giới này cũng có một nhân vật lợi hại như vậy, nên Lâm Vân càng thêm cẩn thận. Cả tòa nhà lục giác đã được Lâm Vân kiểm tra hơn nửa, nhưng không phát hiện ra gì cả.Tay tiểu tử đánh lén mình kia cũng không thấy xuất hiện. Nhưng trong lòng Lâm Vân luôn cảm thấy một cảm giác bị người khác giám thị. Chỉ là không phát hiện ra mà thôi.

Lại kiểm tra hết một phòng của tòa tháp, Lâm Vân vừa đi ra khỏi căn phòng, thì mười cái gì đó có vẻ rất trơn trượt bay lên từ mặt đất. Hướng về chân của hắn cuốn tới. Lâm Vân không chút do dự nhảy lên cao sáu mét. Còn không đợi Lâm Vân làm ra phản ứng khác, thì một cỗ khí tức âm lãnh lần nữa tập kích vào cổ của hắn.

Dưới chân đã không còn chỗ dựa lực, Lâm Vân đột nhiên chuyển hướng phía trước. Hắn đã sử dụng lực lượng Tinh Vân khiến cơ thể không cần chỗ dựa đã bay trượt chục mét. Lần nữa tránh thoát cỗ khí tức âm lãnh kia. Khi hắn nhìn xuống chân, thì những thứ trơn trượt đã không thấy.

Bị vô duyên vô cơ ám toán mấy lần, Lâm Vân rất là căm tức. Tay này hẳn là có thói quen ám toán, nhất định phải bắt được y. Tuy nhiên qua thủ pháp ám toán vừa rồi, kẻ này có vẻ giỏi về tâm kế. Ngay cả việc mình ở không trung lướt đi, y cũng tính toán trong đó. Nếu như y xuất hiện ở chỗ mình lướt xuống, rồi tập kích thì thật sự nguy hiểm.

Lâm Vân khẳng định người này bị bất ngờ vì mình được lướt xa được như vậy. Với lại y không nắm chắc có thể ám toán mình trong khoảnh khắc đó, cũng không dám ra mặt trực tiếp chiến đấu.Nếu như y không có những cố kỵ này, thì y đã đợi mình ở chỗ trượt cuối rồi.

Lâm Vân hạ xuống mặt đất, cẩn thận lắng nghe bốn phía, vẫn không nghe thấy tiếng gì cả. Lâm Vân nhíu mày, âm thầm tự nhủ, tay này khó đối phó hơn cả tay Lữ đạo sĩ lần trước. Tuy nhiên mình đã kết thành một sao, cho dù gặp kẻ lợi hại hơn nữa, mình cũng không phải sợ hãi.

Trừ phi tu vi của đối phương cao hơn mình rất xa. Như vậy mình không có tất yếu phải chạy. Tu vi của đối phương đã cao hơn mình, dù chạy cũng không nhất định chạy được, còn không bằng liều chết đánh một kích. Nhưng xem tình huống hiện tại, có vẻ như tu vị của người này không cao hơn mình là bao nhiêu.

Lâm Vân thật hận tu vị của mình vẫn còn quá thấp. Nếu như là hai sao, người này đã không còn có chỗ để mà che dấu và ẩn trốn.

Lâm Vân đang nghĩ đi lên tháp kiểm tra lần nữa, thì hắn nghe được một tiếng hô hấp cực kỳ nhỏ. Tuy hô hấp rất nhỏ, như có như không, nhưng hắn vẫn nghe thấy được.

Đây là tiếng người hít thở. Lâm Vân chợt nhớ tới tiếng hô hấp của cô gái mà mình nhìn thấy buổi chiều hôm nay. Cô ta quả nhiên ở trong này. Nhưng vì sao những kẻ lang thang khác đều rời đi, chỉ có cô ta ở lại? Chẳng lẽ cô ta không sợ sao?

Lâm Vân cẩn thận đi tới căn phòng có tiếng hô hấp, quả nhiên thấy cô gái kia đang ngồi co rúc ở một góc phòng. Lông mày của Lâm Vân càng nhăn lại, cũng không đi tới hay là nói chuyện với cô gái. Chỉ là đứng bất động, ngay cả ngón tay đều không nhúc nhích.

Lúc cô gái trông thấy Lâm Vân, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, thậm chí còn có một tia lo lắng. Nhưng cô ta không rõ ràng lắm vì sao Lâm Vân không động đậy, cũng không nói chuyện với mình.

Đúng lúc này, Lâm Vân đột nhiên xoay người lại, không biết khi nào trong tay của hắn đã có hai khẩu ak47. Ánh đạn lóe lên bắn về phía sau, đồng thời là một cước tung tới. Trước sau chưa đến môt phần mười giây.

Tiếng súng liên tục vang lên, kèm theo đó là một tiếng kêu đau đớn. Lúc cô gái kia nhìn lại Lâm Vân, thì rõ ràng không thấy hắn đâu cả. Nếu không phải cô ta mới gặp hắn vào buổi chiều, thì còn tưởng rằng hắn là quỷ hồn.

Sau khi Lâm Vân bắn ra hơn mười viên đạn, lập tức biết kẻ kia đã bị mình bắn trúng. Nhưng rõ ràng người này không bị thương nặng. Chứng tỏ y bị thương là không ngờ Lâm Vân có súng trong tay. Lâm Vân không do dự đuổi theo, phia sau của tòa tháp quả nhiên có một cánh cửa, thiết kế rất bí mật.

Lâm Vân dùng tốc độ nhanh nhất đi qua cánh cửa, chỉ để lại những tàn ảnh phía sau. Lâm Vân âm thầm nghĩ, thân pháp của kẻ này thật là nhanh. Nếu như vừa nãy mình không làm y bị thương, thì khẳng định mình còn chưa phát hiện ra tung tích của y.

Triển khai thân pháp, Lâm Vân rõ ràng còn nhanh hơn kẻ đang bị thương kia nhiều. Chạy được ra ngoài mấy trăm mét, người kia liền đứng lại. Lâm Vân phỏng chừng tên đó biết dù chạy cũng không chạy thoát, còn không bằng dứt khoát đánh một trận.

Lâm Vân cũng không do dự dừng lại, đứng cách y không xa, bình tĩnh nhìn tên kia. Tên kia đeo một tấm vải màu đen, nhìn rất là mơ hồ, nhưng vẫn lộ ra một làn da rất trắng, trắng có chút khủng bố. Không ngờ làn da của y lại trắng như vậy, còn mang theo vẻ u ám nữa.

- Ngươi giấu súng ở chỗ nào vậy?

Thanh âm của người này cũng rất âm u, giống như không có một chút sinh cơ nào cả.

- Việc gì ta phải nói cho ngươi biết?

Lâm Vân lạnh lùng nói, giống như không để y vào mắt vậy. Nhưng Lâm Vân có chút kỳ quái, rõ ràng mình đã bắn trúng vào người y, nhưng không thấy y chảy máu. Chẳng lẽ còn chưa bắn trúng?

Bất quá Lâm Vân lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Hắn khẳng định mình đã bắn trúng y. Nếu không tốc độ của y đã không chậm lại như vậy. Hơn nữa lúc đó mình còn nghe thấy thanh âm viên đạn bắn trúng vào người.

- Tốt, ngươi có can đảm đấy. Ta và ngươi không có thù oán gì, vậy mà ngươi rõ ràng dám tới đây phá hỏng chuyện của ta. Hôm nay, ngươi để mạng lại đây đi.

Vừa nói xong, y đã duỗi ra một bàn tay gầy gò trắng bệch, bổ về phía của Lâm Vân.

Một động tác rất quen thuộc, Lâm Vân lập tức phong bế hô hấp lại, chỉ sử dụng hô hấp bên trong. Hắn đã nhận ra chiêu thức của người này không khác gì của tay Lữ đạo sĩ lú đó. Tuy hiện tại Lâm Vân đã không sợ, nhưng cũng không cần phải hít vào loại thuốc độc kia. Miễn cho mình bị trúng độc. Ai biết nhỡ đâu độc của y còn lợi hại hơn cả tay đạo sĩ đó thì sao?

Quả nhiên, sau khi người này bổ một chưởng, y thấy Lâm Vân né tránh,khóe miệng liền lộ ra một tia cười lạnh khó thấy.

Lại bổ thêm vài chưởng. Nhưng khác với Lữ đạo sĩ, chưởng của người này không có chưởng phong hay thứ gì khác. Giống như chỉ thuần tùy mang ý nghĩa công kích mà thôi.

Lâm Vân đã nhìn ra, người này tuyệt đối không phải là chạy không thoát, sở dĩ y quay lại là muốn lưu mình lại ở chỗ này. Mà không phải giống như mình suy nghĩ là y chạy không thoát.

Nhìn y ra chiêu tỉnh táo,không chút kinh hoàng nào, đã nói ra vấn đề.

Khẳng định người này suy nghĩ cho dù không địch lại mình thì cũng nắm chắc có thể đào tẩu. Bằng không y đã không bình tĩnh tiến hành công kích mình như vậy. Lâm Vân một mực né tránh chương pháp của tên bịt mặt, không hề có ý phản kích. Mà thân hình thì càng ngày càng chậm chạp.

Bỗng nhiên, Lâm Vân giơ chân chống trả, đá về phía tay của người kia. Nhưng một cước này lại rất chậm.

Từ lúc truy kích Lâm Vân đến bây giờ, tên bịt mắt đã biết Lâm Vân là kẻ không dễ trêu vào. Hiện tại thấy sau khi mình bổ hơn mười chưởng, động tác của người này quả nhiên bắt đầu chậm lại, y lạnh lùng cười. Trong lòng tự nhủ, còn tưởng ngươi có thể ngăn cản chưởng độc của ta.

Mắt thấy động tác của Lâm Vân càng ngày càng chậm, tên kia đột nhiên xoay thành một vòng trón, giống như một cái lò xo bắn lên không. Rồi lại như con quay đánh về phía của Lâm Vân. Khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Toàn thân y tản ra một cỗ sương mù nhàn nhạt. Nếu không phải ánh mắt của Lâm Vân rất tốt, thì đã không nhìn ra gì rồi. Cả không khí xung quanh đều bị sương mù bao phủ. Trong sương mùa còn xen lẫn thứ gì đó, có thể thấy sương mù này cực kỳ độc.

Đồng thời ở dưới chân của Lâm Vân xuất hiện mười cái gì đó trợn trượt. Lần này Lâm Vân nhìn thấy rất rõ ràng, đó là mười cái dây thừng màu đen giống như được bện bẳng rơm rạ vậy, nhìn rất là chán ghét.

Xem ra người này tính toán khi Lâm Vân nhảy lên không trung thì dùng thập diện mai phục để bao vây Lâm Vân. Hai cỗ khí tức âm lãnh lần nữa vô thanh vô tức đánh về Lâm Vân. Tốc độ của nó lúc này chậm hơn lúc trước, nhưng lại như có linh tính vậy, liên tục uy hiếp về phía cổ của Lâm Vân.

Một kế hoạch thật kín kẽ. Khẳng định người này là một tên giỏi về tính toán. Khi y cho rằng Lâm Vân đã trúng độc mà còn dùng hết thủ đoạn để bao vây Lâm Vân, không lưu thủ chút nào. Liền biết y muốn giải quyết Lâm Vân ngay tức khắc.

Lâm Vân âm thầm tự nhủ, còn chưa biết chất độc trong sương mù này có tác dụng gì, cũng không thể để cho đám dây thừng kia cuốn lấy chân mình. Tuy nó cuốn cũng chả làm sao, nhưng nhìn cái kiểu lúc nhúc kia thật là khó chịu. Nhưng đây cũng là cơ hội mà hắn đang chờ đợi. Hắn đợi cho người này ra hết thủ đoạn rồi phản công.

Hiện tại cơ hội đã tới, Lâm Vân liền không khách khí. Đột nhiên nhảy lên gần sáu mét, tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy gấp chục lần. Tên bịt mặt thấy vậy cả kinh, rõ ràng thật không ngờ tốc độ của Lâm Vân vẫn còn nhanh như vậy. Khi bố cục của y còn chưa có bao vây Lâm Vân, Lâm Vân đã phóng lên trời, mà tên bịt mặt kia vẫn còn chút sững sờ.

Còn không đợi tên bịt mặt phục hồi tinh thần, Lâm Vân đã bố xuống bốn chùm Tinh Đao.

Sau khi kết thành một sao, Lâm Vân có thể không ngừng bổ ra Tinh Đao, uy lực của nó mạnh hơn dùng Tinh Hồn bổ ra đâu chỉ mấy lần.Nhưng một khi lực lượng Tinh Vân bị khô kiệt, không thể nào bổ ra Tinh Đạo được nữa. Hiện tại Lâm Vân ít nhất có thể bổ ra mấy trăm đao. Mà bốn chùm Tinh Đao này của hắn cũng chỉ có ba mươi sáu đao mà thôi.

Lúc Lâm Vân đột nhiên bay lên trời, tên bịt mắt đã cảm thấy không đúng, liền đoán ra Lâm Vân là giả trư ăn thịt hổ. Khi Lâm Vân còn trên không trung, hai chân của y liền duỗi thẳng, giống như là dẫm nát không khí vậy, cả người lập tức bắn ra ngoài giống như một viên đạn vừa bắn ra từ một khẩu súng vậy.

Tuy nhiên, vừa bay ra ngoài được vài mét, tên kia lập tức rơi xuống đất. Hơn mười đạo Tinh Đao vô ảnh đã khiến y không còn đường để đi. Muốn chạy trốn y phải làm được như Lâm Vân, không cần lực đã nhảy lên không. Nhưng y làm sao làm được như vậy. Vừa bị rơi xuống một đoạn, Lâm Vân đã giẫm một cước lên đầu y, sau đó là hai đạo Tinh Đao vô thanh vô tức chặt đứt hai chân của tên bịt mặt.

Mọi việc chỉ xảy ra trong nháy mắt.Từ lúc Lâm Vân nhảy lên, đến việc cắt đứt hai chân của y, trước sau cũng không quá mấy lần hít thở. Sau khi rơi xuống, Lâm Vân nhảy ra đằng sau cách y mấy mét, rồi lạnh lùng nhìn tên bịt mặt nằm trên mặt đất.

Ba mươi sáu đao, ngoại trừ hai mươi lăm đao ngăn chặn đường đi của y, hai đao chặn lại cỗ khí tức âm lãnh. Còn lại chín đao thì toàn bộ chém vào trên người của tên bịt mặt. Trong đó có một đao thậm chí đã chém đứt đôi gốc đùi của y.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Khi tên bịt mắt rơi xuống mặt đất, mặc dù hai chân đã bị đứt lìa, nhưng máu chảy lại không nhiều. Thậm chí màu của máu lại có màu đỏ sậm.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi là ai? Còn có, Lữ đạo sĩ kia là ai?

Lâm Vân nhìn tên bịt mặt bị đứt hai chân này, ngữ khí rất là âm lạnh, không mang một tí nhiệt độ nào.

- Nguyên lai Lữ Phong là do cậu giết. Tốt tốt, đáng tiếc tôi không thể báo thù cho y. Một ngày náo đó sẽ có người tìm ngươi trả lại món nợ này.

Người bịt mặt giống như biết mình không có cách nào thoát chết, nói xong câu đó, hàm răng liền khẽ cắn, khóe miệng chảy ra một vệt máu đen. Trong chớp mắt đã nằm xuống đất tử vong. Mà mấy sợi dây thừng trơn trượt kia rõ ràng cũng biến mất không thấy tung tích.

Lâm Vân nhăn lông mày lại, đột nhiên hắn cảm giác tư thế của thi thể này rất kỳ quái. Vốn định đi lên lục xem trên người y có đồ vật gì hay không, nhưng bởi vì có cảm giác này, lên Lâm Vân buông tha tính toán đó. Hắn đi tới một đoạn khá xa, hai tay giơ lên, một chùm lửa màu tím nhàn nhạt xuất hiện rồi bắn về phía thi thể.

Ngọn lửa màu tím vừa mới tới cái thi thể kia, thì tên bịt mặt đột nhiên mở mắt nói:

- Ngươi có thể phóng ra lửa? Ngươi không phải là người học cổ võ, ngươi rốt cuộc là ài?

Đây là lần thứ hai y hỏi Lâm Vân là ai.

Lâm Vân thấy người này lại giả chết, càng thêm khâm phục sự xảo trá của y. Đã không hỏi ra được vấn đề gì trong đó, Lâm Vân liền không khách khí nữa, một ngọn lửa màu tím lớn hơn đã bắn tới. Người bịt mặt kia lập tức bị ngọn lửa bao quanh.

- Đừng, tôi nói cho cậu biết hết…

Khi ngọn lửa màu tím đã bắt đầu thiêu đốt cơ thể, y lại rõ ràng phát ra tiếng cầu xin. Lâm Vân lạnh lùng cười, bây giờ mới nói thì có tác dụng gì. Mà người này xảo trá như vậy, những lời của y nói chưa chắc đáng tin. Lâm Vân không để ý tới y nữa, phóng thêm một ngọn lửa tím, người này rất nhanh biến thành một đống tro bụi, rồi tan vào trong gió, biến mất vô tung vô ảnh, không còn lưu lại chút gì.

Sau khi giải quyết xong, Lâm Vân đi vào lại trong tòa tháp lục giác. Thì thấy cô gái vẫn còn ở đây, không khỏi kỳ quái hỏi:

- Vì sao cô không đi? Những người khác đã rời đi nơi này từ lâu, vậy mà cô vẫn còn sống ở đây làm gì?

- Anh là ai? Vì sao người kia lại bỏ qua cho anh?

Cô gái nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, có chút ngạc nhiên hỏi.

- Tôi không có ác ý gì với cô đâu. Nếu như cô đồng ý thì đi theo tôi rời khỏi nơi đây. Cô thấy thế nào?

Lâm Vân hỏi.

- Còn người kia?

Cô gái vẫn có chút sợ hãi hỏi.

- Đã biến mất rồi.

Lâm Vân trả lời đơn giản.

Cô gái này hình như muốn biết ý của Lâm Vân là gì, liền đứng dậy. Nhưng hai chân của cô ta lại bị khóa bởi một cái xiềng xích rất dài.

Lâm Vân đi tới, kéo đứt xích sắt. Cô gái này vô cùng kinh dị nhìn Lâm Vân, nhưng không nói lời nào. Lâm Vân kéo đứt xích sắt, trực tiếp đi ra ngoài. Mà cô gái kia thấy vậy cũng đi theo đằng sau. Một tiếng trôi qua, hai người đã đi ra khỏi phạm vi nội thành. Lâm Vân liền dẫn cô gái này tới một quán café gần đó.

Nhân viên phục vụ của quán café thấy Lâm Vân ăn mặc hàng hiệu, nên không có ngăn trở. Lâm Vân muốn một chỗ ngồi kín đáo. Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Vân gọi hai ly café, rồi nói với cô gái:

- Cô có thể nói chuyện của cô cho tôi nghe được không?

Lâm Vân hỏi vậy nhưng không thấy cô gái trả lời. Lâm Vân liền lấy giấy và bút, rất nhanh đã vẽ ra khuôn mặt của Lam Cực. Sau đó đưa tờ giấy cho cô gái rồi nói:

- Cô quen biết người này không?

- Tiêu Lam.

Cô gái này vừa thấy bức hình trên tờ giấy, liền kêu lên một tiếng rồi nước mắt rơi như mưa. Lâm Vân chỉ lẳng lặng nhìn cô gái, im lặng không nói.

Thật lâu sau, cô gái mới lau nước mắt, nhìn Lâm Vân hỏi:

- Làm sao anh biết Tiêu Lam? Hiện tại anh ấy có khỏe không?

- Ừ, hiện tại cậu ta rất khỏe. Tuy nhiên cậu ta đã đổi tên thành Lam Cực. Là một chiến sĩ đặc công ưu tú. Hơn nữa cậu ta còn huấn luyện rất khắc khổ, có lẽ cậu ta sắp đi tìm cô rồi. Tôi là đồng đội của cậu ấy, cho nên mới quen biết.

Lâm Vân kể lại đơn giản về chuyện của Lam Cực.

- Anh làm sao biết mặt tôi?

Cô gái này vẫn có chút nghi hoặc nhìn Lâm Vân.

- Bởi vì tôi trông thấy ảnh của cô trên chiếc dây chuyền đeo trên ngực của Lam Cực. Cho nên tôi mới nhận ra cô.

Lâm Vân trả lời như vậy cô gái không còn đề phòng hắn nữa. Đồng thời cô ta cũng biết Tiêu Lam vẫn còn nhớ tới mình, nước mắt càng rơi như mưa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.