Chuyện ở tiệm làm chưa tốt, bây giờ công việc cần làm của cô đó là làm liên lạc ở nước A.
Cô đã hẹn trước với khách hàng đặt váy cưới, hai người sẽ xem ảnh trước.
Sau đó dựa theo kiểu dáng cô ấy chọn, cô và Lâm Chất sẽ cùng làm ra thành phẩm.
Nghe thấy Lâm Cảnh Ngôn nói chữ nhà, Tông Cảnh Hạo nghiêng đầu nhìn cô, anh nhàn nhạt châm chọc cô: “Con của cô ngay cả ba cũng không có, thế cũng tính là nhà à?”
Lâm Cảnh Ngôn rất muốn phản bác anh một câu, nhưng lời đến đâu lưỡi rồi vẫn bị cô nuốt xuống.
Nếu như cô phản bác lại, không biết anh sẽ nói ra những lời gì nữa, cô nghiêng đầu lườm anh, sau đó ngồi vào xe.
Tông Cảnh Hạo mỉm cười.
Không khí trong xe quá yên tĩnh, không nói chuyện khiến bầu không khí trở nên bí bách.
Lâm Tân Ngôn dựa vào cửa sổ xe, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Diễn xuất của cô không cao tí nào, Tông Cảnh Hạo vừa nhìn đã nhận ra, nhưng anh không vạch trần cô.
Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Tân Ngôn mới giả vờ ngủ dậy, mở mắt ra. Cô cũng tính toán thời gian, vừa đúng lúc xe cũng đến nhà.
Cô dụi dụi mắt rồi đẩy cửa xe ra, đi ra ngoài: “Cảm ơn.”
Cảm ơn anh đã đưa cô về nhà.
Tông Cảnh Hạo ngả người, tay anh đặt lên chiếc vô lăng: “Lời cảm ơn của cô chẳng có thành ý gì cả.”
Lâm Tân Ngôn đóng cửa xe: “Anh có ý gì?”
“Nếu muốn cảm ơn tôi, sao không mời tôi lên uống ly trà?” Khoé miệng anh khẽ cười, dường như đang muốn trêu chọc cô.
Lâm Tân Ngôn chính là đối tượng để anh trêu chọc.
Lâm Tân Ngôn ho một tiếng rồi đóng chặt cửa xe, cô lạnh lùng nói:
“Mời anh ăn cơm là đã đủ để biểu thị thành ý của tôi rồi.”
Lâm Hi Thần ghét anh đến như vậy, nếu để Trang Tử Khâm nhìn thấy anh, bà cũng không vui.
Bà bị điên mới cho anh bước vào nhà của mình.
Lâm Nhuỵ Hi cắn móng tay, cô mở to đôi mắt to tròn của mình để nhìn Lâm Tân Ngôn đáng đứng bên đường: “Người đó là mami à?”
Lâm Hi Thần đang nghĩ, làm cách nào để đòi lại máy tính bảng và đồng hồ trong tay Lâm Tân Ngôn. Nghe thấy em gái nói như vậy, nó nhìn cô: “Mẹ ở đâu cơ?”
Lâm Nhuỵ Hi chỉ về phía cổng của khu dân cư.
Lâm Hi Thần nhìn về phía đó, thì nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đang đứng bên đường nói chuyện cùng ai đó, khuôn mặt nghiêng nghiêng đó…
Sao lại quen thuộc thế nhỉ?
Cậu bé nhanh chóng nhận ra, người đàn ông đang nói chuyện cùng Lâm Tân Ngôn chẳng phải là người đàn ông không chịu trách nhiệm đó ư?
Tại sao mami lại ở cùng một chỗ với chú ta chứ?
Lâm Hi Thần căng mặt, cậu bé nhìn chằm chằm theo dõi.
Lâm Nhuỵ Hi kéo tay anh trai: “Anh, anh sao vậy?”
Lâm Hi Thần cười lạnh: “Tiểu Nhuỵ, em nhìn thấy người đàn ông trong xe không?”
Lâm Nhuỵ Hi thành thật gật đầu: “Em nhìn thấy rồi.”
“Chú ta chính là ba của chúng ta.” Lâm Hi Thần nắm chặt tay.
Chú ta là chồng cũ của mami, thì rõ ràng chú ta chính là ba của bọn mình.
Lâm Nhuỵ Hi chớp chớp mắt, thế giới của cô bé bỗng nhiễn xuất hiện một danh xưng là ba, cô nhìn thấy các bạn gọi ba nhưng cô lại chưa từng gọi ai là ba bao giờ.
Đột nhiên anh trai nói có ba, cô rất vui vẻ, cô muốn chạy đến chỗ đó:
“Ba…”
Lâm Hi Thần nhanh tay kéo cô lại, rồi bịt miệng cô: “Suỵt!”
Lâm Nhuỵ Hi vùng ra: “Em muốn đi tìm ba.”
Cô bé không trầm tĩnh được như Lâm Hi Thần.
Cô chỉ biết mình có một người được gọi là ba, là muốn chạy đi xem rốt cuộc ba của cô trông như thế nào.
“Chú ta không phải ba của chúng ta.” Lâm Hi Thần kiên định nói.
Hả?
Lâm Nhuỵ Hi tụt hứng, lúc thì bảo phải, lúc lại bảo không phải, rốt cuộc phải hay không đây?
Cô tròn mắt nhìn anh trai.
Trong chớp mắt.
“Chú ta là ba của chúng ta, nhưng chú ta đã bỏ rơi mami và chúng ta, chúng ta không nhận người đó là ba nữa.”
Lâm Nhuỵ Hi nghe không hiểu, đôi mi cong dài của cô chớp chớp sau đó lại líu lo nói: “Đó có phải là ba không? Em muốn ba.”
Lâm Hi Thần ôm em gái: “Anh nhất định sẽ tìm cho em một người ba tốt, tìm cho mẹ một người đàn ông tốt.”
Lâm Nhuỵ Hi: “…”
Cô nghe không hiểu.
Nhìn về chỗ đó chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của
người đàn ông, trong lòng cô nghĩ, người đó chính là ba à?
Chú ấy trông như thế nào nhỉ?
“Anh gặp thấy ba bao giờ chưa?”
Lâm Hi Thần gật đầu: “Gặp rồi.”
“Trông có đẹp không?” Lâm Nhuỵ Hi hỏi, dường như cô rất muốn chạy đi xem.
Lâm Hi Thần không muốn thừa nhận, nhưng Tông Cảnh Hạo thật sự rất đẹp trai, điều này cũng là điều làm cậu bé đau đầu nhất.
Đi đâu để tìm một người đàn ông đẹp trai hơn anh cơ chứ?
“Đẹp.”
Lâm Nhuỵ Hi càng thêm mong đợi.
“Bà mang đến rồi đây.” Trang Tử Khâm cầm một chiếc ô đến, hôm nay phải dẫn hai đứa cháu đi công viên hải dương, khi đi xuống tầng bà mới nhớ ra thời tiết nói ba giờ chiều hôm nay sẽ có mưa.
Nên bà mới lên tầng để lấy ô.
“Bà ngoại.” Lâm Nhuỵ Hi cảm thấy ấm ức, anh đã gặp ba rồi nhưng cô thì vẫn chưa được nên cảm thấy hơi ấm ức trong lòng.
Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp ba, xem ba có dáng vẻ như thế nào, nhưng anh vẫn không cho cô đi xem.
Đáng ghét.
“Sao vậy?” Trang Tử Khâm ôm cô lên.
“Anh trai…”
Lâm Nhuỵ Hi đang định nói, thì nghe thấy Lâm Hi Thần hét lên:
“Mami.”
Sau đó ngắt lời cô.
Lâm Tân Ngôn lại gần, thì nhìn thấy Trang Tử Khâm đang khoác balo trêи vai, cô hỏi: “Mọi người đi ra ngoài à?”
“Mẹ muốn dẫn hai đứa nó đi công viên Hải Dương, cứ ở nhà mãi cũng không tốt.”
Lâm Tân Ngôn đưa tay ra đón con gái: “Mọi người đi bằng gì, ngồi tàu điện à?”
Ngồi tàu điện mà dẫn theo hai đứa trẻ thì không được tiện lắm.
Trang Tử Khâm nói: “Đi tắc xi đi, tàu điện ngầm phải đổi xe nữa nên không tiện lắm.”
Lâm Tân Ngôn đi đến bên đường: “Con không thể đi cùng với mọi người rồi, con còn có chút việc đợi khi có thời gian con sẽ đi xem xe rồi mua một cái, lúc đó đi ra ngoài có thể tiện hơn.”
“Con bận thì cứ đi đi, mẹ có thể trông được hai đứa nó.” Trang Tử Khâm đón lấy Lâm Nhuỵ Hi.
Lâm Nhuỵ Hi không muốn để Trang Tử Khâm ôm, cô bám lấy cổ Lâm Tân Ngôn không chịu buông. Cô khe khẽ gọi: “Mami.”
“Sao vậy?” Lâm Tân Ngôn nhìn con gái sau đó xoa đầu cô nói: “Con muốn mami dẫn con đi à?”
Lâm Nhuỵ Hi lắc đầu nói: “Không phải, anh con nói…”
“Tiểu Nhuỵ, không phải em muốn xem cá voi biểu diễn ư? Còn không đi chúng ta sẽ không nhìn thấy đâu, anh hứa với em, anh sẽ
dùng tiền mừng tuổi để mua gối len hình cá voi, em có muốn không?” Lâm Hi Thần ngắt lời em gái nói.
Cậu bé không muốn Lâm Tân Ngôn biết việc cậu bé đã biết ba nó là ai.
Mami không nói, chắc rằng mami không muốn để cho bọn họ biết.
Lâm Nhuỵ Hi nhìn anh trai: “Anh mua cho em thật à?”
Lâm Nhuỵ Hi ngây thơ, mới chút đã bị Lâm Hi Thần gạt đi rồi.
“Mua.” Lâm Hi Thần kiên định nói.
“Vậy em còn muốn một chiếc kẹo bông nữa.” Lâm Nhuỵ Hi cười tít nói.
Lâm Hi Thần nhìn Lâm Tân Ngôn: “Cái này phải hỏi mami xem mami có cho em ăn không.”
Lâm Nhuỵ Hi chu môi, mami lúc nào cũng nói ăn kẹo không tốt cho răng, mami chắc chắn sẽ không cho cô ăn.
Cô gái nhỏ lại cảm thấy ấm ức.
Lâm Tân Ngôn thơm vào khuôn mặt bầu bĩnh của con gái: “Hôm nay cho con ăn một cái.”
Mắt Lâm Nhuỵ Hi lập tức phát sáng: “Thật ạ?”
“Thật.” Lâm Tân Ngôn đáp lại một cách chắc chắn.
“Mami con có thể ăn một cái không?” Lâm Hi Thần cũng nghiêng đầu nói.
“Được.” Lâm Tân Ngôn cúi xuống ôm con trai.
Có kẹo để ăn, hai đứa nhóc rất nghe lời, Trang Tử Khâm dẫn hai đứa đi công viên Hải Dương, Lâm Thân Ngôn thì về nhà làm việc.
Hà Thuỵ Lâm thì mang một bụng tức về nhà.
Hà Thuỵ Lâm sớm đã nghỉ làm ở bệnh viện, cô ta đang học kinh doanh với Hà Thuỵ Hành.
Nếu không phải gia đình có rễ sâu trong ngành, e là đã sớm phá sản rồi.
Nhà họ Hà đến đời Hà Thuỵ Trạch, anh em hai người đều không có óc kinh doanh, Hà Thuỵ Trạch thích y học, Hà Thuỵ Hành còn tốt hơn xíu, nhiều năm nay lăn lộn trong thương trường, cũng có chút năm lực, nhưng muốn cho nhà họ Hà hưng thịnh lại thì có hơi khó khăn.
Chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thôi.
Thấy vành mắt em gái đỏ lên, Hà Thuỵ Trạch đặt giấy tờ mà anh trai đưa cho anh ta xuống, sau đó đứng dậy từ chiếc ghế sofa: “Em, sao lại như vậy?