Chỗ này không giống quán bar, cũng không giống nhà hàng, trang trí rất cao cấp, rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có một hai người đi qua.
Lâm Tân Ngôn mê muội, “Đây là chỗ nào?”
“Quán bar.” Hà Thuỵ Trạch kéo cô đi nhanh về phía phòng bao cuối hành lang.
Lâm Tân Ngôn chau mày, “Còn có quán bar yên tĩnh như vậy sao, em rất hiếm gặp.”
“Đây là quán bar tư nhân cho nên không công khai ra bên ngoài, quan bar này chỉ phục vụ cho một bộ phận người.” Hà Thuỵ Trạch giải thích nói, “Chỗ này rất yên tĩnh.”
Lâm Tân Ngôn, “Ồ.”
Rất nhanh đã đến phòng bao, Hà Thuỵ Trạch đẩy cửa phòng bao ra, ánh đèn màu vàng ấm áp có chút tối, phòng bao rất rộng, phía sau có một dãy ghế sofa bằng da thật màu đen, phía trước có một cái bàn tròn, trêи bàn đặt hai chai rượu vang, hai cái ly.
Lâm Tân Ngôn nhìn Hà Thuỵ Trạch, “Anh đặt trước rồi sao?”
Vẻ mặt Hà Thuỵ Trạch cương cứng lại, anh ta rất nhanh đã khôi phục lại sự tự nhiên nói, “Anh là khách VIP ở đây, đây là phòng bao cố định của anh, rượu ở đây cũng là rượu mà anh cất ở đây.”
Lâm Tân Ngôn bước vào, “Em nhớ anh không thích uống rượu.”
Hà Thuỵ Trạch đứng ở cửa nhìn bóng lưng gầy bé của cô, anh ta ngẩn ngơ mấy một lúc, “Không phải con người cũng sẽ thay đổi sao? Anh trai cũng là người, cũng có thất tình lục ɖu͙ƈ, cũng sẽ vì yêu không được mà đau lòng.”
Trong câu nói của anh ta lại ẩn chứa một ý khác.
Lâm Tân Ngôn cũng nghe ra một chút ý tứ bên trong.
Cô làm ra vẻ nhàn rỗi nhìn phòng bao một lượt, cô đưa tay sờ cái chụp đèn, gõ gõ chai rượu, chơi nghịch cái ly, “Trêи đời này có hàng nghìn hàng vạn người, có thể gặp được nhau đã là có duyên phận cho nên mới có câu ‘Có duyên mà không có phận, có một câu tục ngữ nói, “Trong số mệnh của chúng ta đã định sẵn cái gì nên có thì cuối cùng sẽ có, cái gì không nên có thì có miễn cưỡng cũng không có được.”
Hà Thuỵ Trạch cúi đầu, “Em vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, một chút cũng không nhường anh trai, em không biết tôn trọng người già và yêu thương trẻ em sao?”
Lâm Tân Ngôn quay đầu lại, cười với Hà Thuỵ Trạch, “Anh còn chưa già, ở trong mắt em vẫn là bác sĩ mặc áo blouse đeo kính, vẫn luôn dịu dàng hỏi thăm tình hình bệnh tật của Tân Kỳ, giống như anh trai cả luôn chăm sóc em, em vẫn nhớ trong lòng.
Hà Thuỵ Trạch mở nắp chai rượu ra rót vào cốc, “Chúng ta không nhắc đến chuyện trước đây.”
Anh ta sợ anh ta sẽ bị mềm lòng không ra tay được.
Nhưng nếu không huỷ hoại cô thì Hà Thuỵ Lâm và Tông Cảnh Hạo sẽ không thể ở bên nhau, cũng không thể lấy quan hệ hôn nhân để cho gia tộc một tương lai tốt đẹp.
Anh ta rót hai ly rượu, “Em đừng xem nữa, lại đây uống rượu với
anh trai.”
Lâm Tân Ngôn ngồi lên ghế sofa, cô bưng ly rượu mà Hà Thuỵ Trạch rót cho cô lên, màu đỏ tươi, mùi vị đậm đà, là rượu vang cao cấp, Hà Thuỵ Trạch cầm ly rượu của anh ta lên chạm một cái vào ly rượu của cô phát ra một tiếng kêu vang tai, “Hôm nay, em cùng anh không say không về.”
Lâm Tân Ngôn, “Tửu lượng của em không tốt, chắc chắn không thể uống say cùng anh rồi, em còn phải về sớm nữa, Tiểu Nhuỵ không rời khỏi em được.” Lâm Nhuỵ Hi đều là do cô cho con bé ngủ, nếu như buổi tối cô không có nhà thì không biết con bé sẽ quấy Trang Tử Khâm như thế nào.
Hà Thuỵ Trạch không nói tiếp lời cô mà ngẩng đầu uống hết ly rượu.
Anh ta cầm ly rượu rỗng đưa cho Lâm Tân Ngôn xem, “Anh đã uống hết rồi, đến lượt em rồi.”
Rượu vang không thiêu đốt con người giống như rượu trắng, rượu vang rất dịu, sẽ không làm chúng ta cảm thấy khó chịu.
Hà Thuỵ Trạch lại rót rượu cho cô, “Đây còn là lần đầu tiên hai chúng ta ở một nơi yên tĩnh như vậy uống rượu riêng với nhau.”
“Ừm.” Lâm Tân Ngôn cụp mắt xuống, cô nhìn chằm chằm vào động tác rót rượu của anh ta, tầm nhìn của cô có chút mơ màng, xuất hiện ảo ảnh lặp đi lặp lại, cô chớp chớp mắt nói, “Đúng vậy, nhưng rượu này uống thì dịu, nhưng lại rất mạnh.”
Hà Thuỵ Trạch nhìn cô hỏi, “Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Tân Ngôn cảm nhận rõ được cảm giác đau đầu.
“Có phải em không muốn uống rượu với anh nên mới kiếm cớ không?” Hà Thuỵ Trạch cố ý nói.
“Không có.” Lâm Tây Ngôn day day trán, cảm giác đau đầu này không hề mất đi, mà ngược lại càng lúc càng dữ dội hơn.
Hà Thuỵ Trạch đưa cốc rượu đã rót đầy vào tay cô, “Em đừng có mà muốn trốn tránh, em đã nói là em sẽ uống cùng anh.”
Lâm Tân Ngôn cố mở mắt ra, cô muốn nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, nhưng vẫn không nhìn thấy gì, trước mặt cô giống như là đám mây, lờ mờ mịt mù.
Dưới sự thúc giục của Hà Thuỵ Trạch, cô lại uống tiếp một ly, cô lảo đảo được vài bước thì
Hà Thuỵ Trạch tiếp tục rót cho cô.
Lâm Tân Ngôn, “Em không thể uống được nữa, em thực sự bị say rồi, em phải trở về đây, Tiểu Hi và Tiểu Nhuỵ đang đợi em về nhà.” Nói xong cô liền đứng lên, ý thức bị rút cạn kiệt, trước mắt tối sầm, cô liền hôn mê ngã xuống đất.
Cả quá trình này, Hà Thuỵ Trạch đều ngồi ở trêи sofa không cử động, giống như biết được rằng cô sẽ không ra khỏi được phòng bao.
Anh ta uống hết rượu trong ly rồi đặt ly rượu xuống, anh bế Lâm Tân Ngôn đang bị hôn mê ngã xuống đất lên đặt lên ghế sofa.
Cô gầy nên rất nhẹ, anh ta dường như không cần tốn sức lực gì.
Anh ta đặt Lâm Tân Ngôn lên rồi ngồi xuống bên cạnh cô, anh ta vuốt tóc cô, “Em đừng trách anh, là do em ép anh phải làm như vậy.”
Khi đến thì anh ta đã lên sẵn kế hoạch này.
Chỉ là trong lòng anh ta không kiên định, anh ta bị Hà Thuỵ Lâm ép phải làm như vậy.
Sau khi nghe Lâm Tân Ngôn nói thì anh ta không còn do dự nữa.
Anh ta dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Em không quan tâm đến anh thì tại sao anh còn phải quan tâm đến em chứ?”
Lâm Tân Ngôn không còn một chút cảm giác nào, cô càng không nghe thấy lời anh ta nói.
Anh ta cởi từng nút áo của cô ra, da cô rất trắng, rất mịn, mịn giống như sứ trắng vậy, tay anh ta sờ lên má cô, cổ cô—-
Yết hầu anh ta cử động lên xuống.
Hà Thuỵ Trạch, “Anh biết khi em tỉnh lại thì nhất định sẽ hận anh, nhưng anh không có đường lui, em uống nước khoáng mà anh bỏ thuốc vào thì em sẽ không có đường lui, em không có đường lui và anh cũng không đường lui.” Anh ta đã bỏ thuốc xúc tác dạ dày vào trong nước khoáng, rượu vang này cũng là rượu vang có hàm lượng rượu cực cao, hai thứ này phản ứng lẫn nhau sẽ rất dễ bị hôn mê.
Nếu như bị phát hiện ra cũng không điều tra ra được, chỉ có thể kết luận là do rượu làm cho bị say.
Áo của cô bị Hà Thuỵ Trạch cởi ra, áo ngực của cô ôm lấy đầu ngực khá vểnh của cô, ngực của cô nhấp nhô lên xuống theo hơi thở. Một sự quyến rũ khó nói ra được.
Bụng của cô rất phẳng, dưới rốn cũng có rất ít vết rạn, những vết rạn này là do khi cô mang thai Tiểu Nhuỵ và Tiểu Hi để lại.
Hai đứa trẻ kia sinh ra cũng không quá lớn, vết rạn trêи bụng cô cũng không rõ, không giống như một số người trêи bụng bị để lại những vết rạn vô cùng lớn và nhìn rất đáng sợ, vết rạn của cô rất mờ, nhìn vào không những không xấu mà lại có một chút gợi cảm.
Bàn tay lớn của anh ta phủ lên bụng cô rồi vuốt nhè nhẹ, “Lâm Lâm
nói, phụ nữ đều rất có cảm tính, ai cũng sẽ có tình cảm đối với người đàn ông đầu tiên, nếu em biết người đó là Tông Cảnh Hạo thì em có yêu anh ta không?”
“Không, em đã rung động rồi đúng không?” Hà Thuỵ Trạch cúi đầu cười, giọng nói của anh ta nhỏ dần, “Anh ta sau khi gặp em thì từ hôn Lâm Lâm, còn em thì vẫn luôn không muốn trở về nước, nhưng sau khi gặp anh ta thì lại trở về, có phải em vì anh ta không?”
Anh ta cúi người xuống hôn lên môi cô, “Đây là lần đầu tiên em không bài xích anh để anh hôn em.”
Trước đây mỗi lần anh ta hôn cô thì cô đều từ chối anh ta vào lúc quan trọng nhất.
Anh ta biết đó là sự bài xích sự thân mật của anh ta.
Bởi vì cô không thích anh ta cho nên cho dù miệng thì đồng ý nhưng cơ thể cũng sẽ không kiềm được mà có những hành động phản kháng.
Anh ta lướt xuống tai cô, “Có lẽ Lâm Lâm nói đúng, cho dù em không biết người đó là Tông Cảnh Hạo, nhưng em và anh ta đã từng tiếp xúc da thịt nên sẽ có một chút tình cảm, cho dù đó chỉ là tình cảm ở trong tiềm thức.”
Hà Thuỵ Trạch, “Nếu anh và em cũng có sự tiếp xúc da thịt thì liệu em cũng có tình cảm với anh không? Ngôn Ngôn—”