Tuy ta có thể nói dối, nhưng nếu Vệ Hoài Quang không phối hợp, đến lúc đó chỉ khiến tình thế thêm khó coi.
Chi bằng cứ nói thẳng cho rõ ràng.
"Chỉ Diên, việc hắn ta sống lại không dễ dàng, những năm qua ngươi một lòng chờ đợi càng không dễ dàng. Giờ hắn ta đã trở về, sống sờ sờ đứng trước mặt ngươi, trong lòng trong mắt đều chỉ có mình ngươi, thế là đủ rồi."
Nghe ta nói, Chỉ Diên im lặng một lúc, chậm rãi lấy con diều giấy vàng giấu trong tay áo ra, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt đất.
Ta biết lúc này nàng ấy cần phải suy nghĩ kỹ.
Người mình yêu c.h.ế.t đi sống lại, nhưng trớ trêu là hai người trước đây chưa từng vạch rõ ranh giới.
Bây giờ, đã không nhịn được tương tư trong lòng, lại thấy mình không có thân phận để mở lời, vô cớ ngượng ngùng ở đó.
Là khán giả như ta, nhiều ít cũng có chút không nhịn được.
Cho nên cần một cơ hội, đẩy hai người họ về phía trước một chút, bày tỏ tâm ý mới được.
7
Và cơ hội đó, rất nhanh đã đến.
Vị tướng quân lập được chiến công hiển hách cho triều đình đột nhiên sống lại, lại là bằng hữu tốt nhất của Đế vương, ngoài việc khôi phục chức tướng quân, Đế vương còn đích thân thiết yến khoản đãi.
Còn về ta - ân nhân cứu mạng này, cũng nằm trong danh sách được mời.
Ở tiểu thế giới này, đương kim Đế vương và Hoàng hậu, chính là nam nữ chính của thế giới này.
Phạm Quân và Đường Giai. . . ừm, là CP ta từng đẩy thuyền.
Hoàng hậu ngốc nghếch và quyền thân phúc hắc.
Tóm lại, là một câu chuyện rất ngọt ngào, may mắn cũng có kết cục viên mãn.
Còn về nhân vật chính hôm nay.
Vệ Hoài Quang lúc này đang ngồi cùng hàng với ta, bên trên là Chỉ Diên, ngồi bên cạnh chức viện là Bùi Thư Thần.
Còn về việc sắp xếp chỗ ngồi như vậy, cũng chỉ có thể đổ lỗi cho Hoàng hậu Đường Giai.
Thấy hắn ta không nói gì, chỉ buồn bực uống rượu, giống như đang hận rèn sắt không thành thép.
Chỉ đáng tiếc không thể dùng Bùi Thư Thần làm công cụ hình người.
Hắn ngồi nghiêm trang, không uống rượu, cũng chẳng nhìn Chỉ Diên, ánh mắt lại dường như vô tình nhìn về phía ta.
Có lẽ còn nhớ chuyện ở Trùng Sơn tự, khi đó vì Vệ Hoài Quang, ta đã rơi lệ trước mặt hắn.
Hắn nói muốn đền ta hoa đào, tiếc là không thể thực hiện được.
Ta nâng ly về phía hắn, trong mắt hắn thoáng qua vẻ bối rối, nhưng cuối cùng vẫn theo quy củ nâng ly rượu lên, rồi uống cạn.
Chậc, dáng vẻ như vậy, ta càng thích.
[Ký chủ, đừng mê trai nữa, việc chính gấp lắm! ]
Hệ thống dùng giọng điệu như ngươi cha già, nhắc ta đừng quên kế hoạch của mình, ta "ừm" một tiếng trong lòng, rồi cố ý nghiêng người nói chuyện với Vệ Hoài Quang trước mặt Chỉ Diên.
Hắn thấy ta nhìn mình, có chút không hiểu lắm, chỉ dùng ánh mắt hỏi ta có chuyện gì.
Đảm bảo ánh mắt Chỉ Diên đã hướng về đây.
Ta cố ý dùng khăn che miệng, rồi dùng giọng chỉ ta và Vệ Hoài Quang mới nghe được nói: "Chỉ Diên thật xinh đẹp, Chỉ Diên thật đáng yêu. . ."
Nghe ta nói vậy, mới đầu Vệ Hoài Quang ngẩn người một lúc, sau đó trong ánh mắt lộ ra chút ý e thẹn, cũng nhỏ giọng đáp lại ta: "Ngươi cũng tinh mắt đấy, ta cũng cảm thấy vậy."
Ta không nhịn được liếc hắn ta một cái.
Đương nhiên, không để người khác phát hiện.
Trong bữa tiệc, những cử chỉ nhỏ giữa ta và Vệ Hoài Quang tất nhiên đã rơi vào mắt người khác.
Đặc biệt là Chỉ Diên ngồi đối diện, sắc mặt nàng ấy lập tức tái nhợt, lấy cớ không chịu được rượu, đành lấy cớ xin phép về Triêu Dương điện nơi nàng ấy ở.
Nghe nói nàng ấy đã rời đi, Vệ Hoài Quang vội ngẩng đầu lên, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng nàng ấy.
Ta lén đá hắn ta một cái dưới bàn: "Chính là lúc này, mau đuổi theo, bày tỏ tâm ý đi, ngươi mà cứ giấu giếm thì tức phụ sẽ không còn thật đấy!"