Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 31: Ảnh hậu cùng đường bí lối (8)



Edit: LINH


Dung Tự nhìn Diệp Hiên Ca sau khi cười xong, đã đi xuống xe, sau đó vòng qua đầu xe giúp cô mở cửa xe, đồng thời thân sĩ mà đem tay che trên trần xe, để tránh cô bị đụng trúng đầu.


Thấy thế, Dung Tự thật sâu nhìn thoáng qua nam nhân trước mặt, mỉm cười đáp lại anh ta, vươn một tay khác đi ra.


Kim Bích Các, xem bộ dạng không giống như là nhà hàng Tây, mời cô tới ăn đồ ăn Trung Quốc sao?


Không hiểu sao, đầu Dung Tự lại bị ba chữ thịt kho tàu spam, tưởng tượng một chút Diệp đại ảnh đế ăn xong một đĩa thịt kho tàu, bộ dạng mặt mày hớn hở, Dung Tự không tự giác mà rùng mình.


Cô cảm thấy cô vẫn có chút chưa điều chỉnh được trạng thái của mình sau khi từ quá khứ trở về, thế cho nên ngồi xuống ghế nhìn người phục vụ bên cạnh, bật thốt lên liền hỏi, "Không biết nơi này của các người có món nổi tiếng gì? Thịt kho tàu có không?"


Nói xong cô thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của chính mình, làm bộ không thèm để ý mà uống lên miếng nước, căn bản là không nghĩ ngó xem biểu tình của Diệp Hiên Ca, càng thêm không chú ý đến người phục vụ giật mình ngây ngốc sau đó chớp mắt một cái, biểu tình dường như nhận được cái tin tức trọng đại gì.


"Phốc......" Diệp Hiên Ca nghẹn cười một tiếng, buông xuống thực đơn trong tay, sau đó nhìn về phía người phục vụ đứng ở một bên trong mắt không kìm nén được hưng phấn, "Xin chào, chúng tôi chọn món này, món này...... Ừm, tốt nhất là đem lên cho tôi một đĩa thịt kho tàu......"


Cuối cùng ba chữ được anh ta nói phá lệ có từ tính, giống như là bắt được sở thích nhỏ mà đường đường ảnh hậu không muốn để người biết.


Nghe vậy Dung Tự liền ở trong lòng mắt trợn trắng, đừng tưởng rằng gầy đi rồi, tôi liền không nhớ rõ bộ dáng thỏa mãn lúc trước của anh một hơi ăn sạch sành sanh cả bàn thịt kho tàu, đây còn không phải là thói quen của tôi cùng cậu nhóc mập mạp anh đây cùng ăn cơm sao, rốt cuộc là ai không muốn sở thích nhỏ của mình để người khác biết a!


Dung Tự cứ mãi mê suy nghĩ, thế nhưng có chút không khống chế được mà thập phần tự nhiên gấp một miếng thịt kho tàu vừa mang lên bỏ vào chén của Diệp Hiên Ca.


Mới vừa bỏ vào chén, tay Dung Tự liền cứng đờ.


Cô lúc trước còn nghĩ rằng quay về quá khứ là cái thứ tốt, tuy rằng giá cả rất đắt, lại có thể mỗi thế giới dùng một lần, sau này mặc kệ có bao nhiêu thế giới cô đều có thể dùng, cũng coi như là đáng giá, ai biết phế đồ vật này thế nhưng còn có tác dụng phụ, cô có chút không thoát ly được nhân vật Quý Minh Lâm này, thấy Diệp Hiên Ca liền không tự chủ được mà muốn dùng phương thức lúc trước đối đãi với anh ta, cũng không biết một lát về nhà ngủ có thể tốt lên hay không.


Dung Tự tận lực tự nhiên mà thu hồi tay của mình, "Khụ, cậu...... Cậu ăn nhiều một chút...... Khụ......"


Còn tưởng rằng Diệp Hiên Ca sẽ trêu ghẹo Dung Tự cô, ngẩng đầu liền thấy Diệp Hiên Ca ngơ ngẩn mà nhìn trong chén của mình màu sắc hương vị đều hoàn mỹ, thịt mỡ vừa đủ, giống như là trong hồi ức.


Có thể là cảm giác được ánh mắt của Dung Tự, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó lạnh nhạt hướng về phía cô mỉm cười, sau đó kẹp miếng thịt lên liền bỏ vào trong miệng, thậm chí cũng chưa nhai liền nuốt đi xuống.


"Có thể Dung đại ảnh hậu không biết, tôi trước nay đều là tín đồ của chủ nghĩa ăn chay, không thích ăn thịt, đặc biệt là thịt kho tàu."


Vừa nghe lời này, Dung Tự liền nhíu mày, cô nhớ rõ trước khi rời đi, Diệp Hiên Ca còn tràn đầy tin tưởng mà muốn tới Yến Kinh tìm cô, như thế nào mới như vậy một thời gian, liền lại không vui đâu?


Bởi vì khúc nhạc đệm thịt kho tàu, cảm xúc của Diệp Hiên Ca dường như luôn không quá cao, thân phận và tính cách bây giờ của Dung Tự cũng không cho phép cô chủ động tìm người khác đáp lời, thế cho nên suốt cả buổi cơm, hai người cơ bản đều là yên lặng không tiếng động, mà đĩa thịt kho tàu đó hai người ai cũng không có động một chiếc đũa qua.


Sau khi bữa cơm chấm dứt, cũng cảm nhận được ánh đèn flash của paparazzi ở một bên, bọn họ lúc này mới trao đổi ánh mắt hiểu biết lẫn nhau rồi lên xe nghênh ngang rời đi.


Hiện tại Diệp Hiên Ca đang là lúc đi lên, mới vừa được danh hiệu ảnh đế, vị trí vẫn chưa vững chắc, nhu cầu cấp bách là cần tác phẩm tiếp theo chứng minh thực lực của anh ta, nhân tiện tăng lên địa vị.


Mà Dung Tự phần lớn cũng là vì bộ phim, phim điện ảnh của Dung Tự cô, giải thưởng muốn đoạt được, doanh thu phòng bán vé cũng muốn tăng cao, cho nên lăng xê là ắt không thể thiếu, mà hiện tại là thời điểm thích hợp nhất để lăng xê, đó là tình yêu giả giả thật thật của cô cùng Diệp Hiên Ca.


Đương nhiên, công lược cũng là một nguyên nhân trong đó.


Một bữa cơm cực khổ kết thúc, Diệp Hiên Ca cũng chỉ tăng 5 điểm hảo cảm thôi, hiện tại độ hảo cảm 25, không cao không thấp, xem như quan hệ xa lạ có chút quen thuộc.


Mà Diệp Hiên Ca về đến trong nhà, bỗng nhiên không hiểu sao bắt đầu lục tung lên, sau đó rốt cuộc ở tầng chót nhất của ngăn tủ phát hiện một cái hộp nhỏ trong đó có một cái đồng hồ điện tử sớm đã không còn phản ứng.


Diệp Hiên Ca ngã vào trên giường, yên lặng nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay này.


Kiểu dáng xưa cũ, bề mặt thậm chí còn mang theo chút vết rạn, thậm chí dây đồng hồ còn đứt mất một đoạn, mặc dù như vậy, anh ta vẫn là đem nó tiến đến bên môi nhẹ nhàng in lại một nụ hôn, giống như năm đó, cô gái kia trước khi rời đi đặt nụ hôn nhẹ nhàng ở trên trán anh ta.


Rồi sau đó những chuyện mà hắn đã trải qua nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn.


Quý Minh Lâm đi rồi, hắn tiếp tục duy trì cuộc sống lúc trước có cô, như cũ buổi sáng mỗi ngày chạy bộ, giữa trưa đi ăn ở căn tin, buổi tối một người lẹp xẹp lẹp xẹp mà về nhà, đi học, rồi lại tan học.


Có thể nói đó là hắn từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên nếm tới cái gọi là cô đơn, chính là Quý Minh Lâm đã sớm rời đi, đi Yến Kinh.


Cho dù hắn khóc đến mức nào, cũng không lại có người móc ra một quả tảo đỏ dỗ dành hắn, sáng sớm bồi hắn chạy bộ, mang cho hắn sữa bò, nghe hắn đọc chậm những phát âm ghép vần cổ quái đó, sau khi tan học nắm tay hắn đi dọc theo con đường về nhà, thậm chí khi hắn chịu oan uổng, chịu ủy khuất, đứng ra, mỉm cười là có thể giải quyết tất cả sự việc.


Đồng hồ này cũng coi như là ràng buộc duy nhất của hai người, còn là bị người làm hỏng, người nọ coi như là tên vô lại có tiếng trong lớp, giống như hắn đều là tên vô lại, nhưng lại cùng hắn bất đồng chính là, hắn ta có rất nhiều bạn bè, tuỳ tùng, đồng bọn chơi với nhau đặc biệt tốt, lúc Tần Khả Phi đỏ con mắt ở lớp học xin lỗi, hắn ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội trêu cợt hắn, kết quả làm hắn ta thấy đồng hồ này.


Không biết trải qua tay của bao nhiêu người, lại không biết bị bao nhiêu người dẫm quá, tất cả mọi người nhìn hắn cười, bao gồm Tần Khả Phi, vẫn luôn nhấp miệng cười. Tất cả mọi người cùng thưởng thức bộ dáng chật vật của hắn, chờ hắn thở hồng hộc rốt cuộc đem đồng hồ cướp được về tay, nó cũng không còn sáng nữa, dây đồng hồ cũng bị người kéo hỏng một đoạn.


Hắn lúc ấy nghẹn đến rất khó chịu, muốn khóc, nhưng lại không nghĩ làm đám quỷ chán ghét này thấy, vì thế liền lại chạy tới công viên phụ cận trường học khóc một trận to, từ nay về sau mặc kệ gặp được khó khăn gì, sự tình khó tiếp thu đến đâu, hắn cũng chưa rớt một giọt nước mắt.


Sau này hắn lên lớp ba, học viết thư, từ giáo viên của Quý Minh Lâm nơi đó hỏi thăm tới địa chỉ của cô, viết phong thư đầu tiên của cuộc đời gửi đi ra ngoài, đáng tiếc ước chừng đợi nửa tháng cũng chưa có người hồi âm trở về, sau này lại phong thư thứ hai, phong thư thứ ba, suốt một năm hắn đều viết thư cho cô, đáng tiếc đối phương trước sau đều không có tin tức, hắn chính là có ngốc, cũng biết người nọ vô cùng có thể là đã quên hắn, ai có thể nghĩ đến địa chỉ kia là giáo viên đó bị hắn cuốn lấy làm phiền mà thuận miệng bịa đặt ra đâu.


Ước chừng tiểu học kết thúc, bởi vì ông bà nội được thân thích khác tiếp đi, hắn cũng chuyển trường đi theo, mà tên Quý Minh Lâm này cũng giống như theo thời gian dần dần vùi lấp ở trong ký ức của chính mình, dần dần biến mất......


Chỉ có chính hắn biết từ nay về sau hắn không được ăn quả táo, cũng không được ăn thịt kho tàu, trước kia yêu thích nhất là hai loại đồ ăn khác biệt này, hiện tại căn bản không thể đưa vào miệng được.


Trời mới biết hắn hôm nay là chuyện như thế nào? Không chỉ có ăn miếng thịt kia, còn không có cảm giác nôn mửa giống như trước.


Có thể là bởi vì sườn mặt quen thuộc của Dung Tự, động tác tự nhiên của đối phương, hay là bởi vì mặt khác, hắn cũng không biết rồi.


Sau khi lên đại học, hắn liếc mắt một cái cơ hồ liền nhận ra Tần Khả Phi, bất động thanh sắc mà tiếp cận, cũng không giải thích cảm giác của chính mình, thậm chí mặc kệ đối phương thích, mịt mờ mà cổ động đối phương cùng mình đi lên Yến Kinh, lại tuyệt đối không làm ra bất luận hành động thân mật gì với đối phương, tới Yến Kinh rồi hắn nổ lực hướng về phía trước, có chút danh tiếng thì lập tức bỏ rơi cô ta một mình, tùy ý cô ta ở Yến Kinh này tự sinh tự diệt, lòng tự trọng cô ta rất mạnh, tuyệt đối sẽ không để hai bàn tay trắng mà trở về, vô cùng có khả năng sẽ sa đọa, như thế thì cùng hắn có quan hệ gì đâu!


Hắn chỉ là không đoán trước được đối phương đụng phải một gia hỏa mắt bị mù có tiền mà thôi.


A.


Diệp Hiên Ca đem đồng hồ gắt gao nắm chặt trong tay, nhắm hai mắt, một lát liền đã ngủ say.


Mà đầu này Dung Tự cũng về trong nhà, biệt thự này vốn dĩ hẳn là có hai người cô cùng Kiều Mặc ở, chỉ là đáng tiếc Kiều Mặc bây giờ còn ở đoàn phim trên núi, cô đành phải một người trở lại.


Một lúc sau, cô trực tiếp lên lầu một bên trong chỗ ngoặt có một gian phòng, ấn bật đèn, cứ cho là sớm đã có chuẩn bị tâm lý, đáng tiếc vẫn là không khỏi bị hoảng sợ.


Đơn giản là bên trong căn bản là trưng bày vật phẩm tư nhân của Trác Phi Bách, đối phương từng dùng dây lưng, cà vạt, áo khoác, giày, thậm chí là tất cả tạp chí về anh ta, báo chí, trên tường dán tất cả đều là ảnh chụp của anh ta, chung quanh còn có chén đũa anh ta dùng qua, khăn ăn, thậm chí là bình rượu vang đỏ anh ta uống còn sót lại một chút......


Xem nhiều thêm một cái, Dung Tự cảm thấy có chút khiếp hoảng, toàn bộ trong phòng trừ bỏ đồ vật của Trác Phi Bách, chỉ còn lại một cái sô pha, một cái bàn trà, trên bàn trà đặt bình rượu vang đỏ, cùng một cái ly rượu.


Vô số ngày đêm, Dung Tự thường ở chỗ này mà sống mơ mơ màng màng bởi vì Trác Phi Bách một lần lại một lần yêu đương cùng người khác, khóc lóc ngủ say ở trên sô pha này, sau này vẫn là gặp được Kiều Mặc tình huống như vậy mới giảm bớt không ít, bởi vì cô có thể ôm đối phương tạm lấy an ủi, an tâm đi vào giấc ngủ.


Dung Tự yêu Trác Phi Bách, so bất luận kẻ nào đều yêu hơn.


Nhìn tâm ý cả phòng này, cô lại trầm mặc, sự thật này cô sẽ làm tất cả mọi người biết đến, hơn nữa nhất định phải khiến đối phương khắc cốt ghi tâm, khi còn sống khó mà quên được!


Dung Tự cong cong khóe miệng, sau đó chậm rãi khép lại cửa phòng, chớp mắt cả phòng một mảnh đen nhánh, tiện tay khóa cửa lại, bây giờ rốt cuộc còn không phải thời điểm cho hấp thụ ánh sáng.


Sau đó theo thường lệ mở ra Weibo của mình, đăng nhập nick phụ, dựa theo thói quen nguyên chủ ghi lại hết thảy mọi chuyện hôm nay, theo thường lệ liên lụy đến Trác Phi Bách.


Nick phụ này là nguyên chủ lập đầu tiên sau khi gặp được Trác Phi Bách, so với nick chính mấy chục triệu fan còn sớm hơn.


So với nick chính khách sáo cùng hòa nhã, nick phụ càng giống như sổ nhật ký ghi lại sinh hoạt của bản thân, chỉ có chữ viết, mà không có hình ảnh, mà mỗi một ngày đều không rời vị Z tiên sinh kia, ghi lại suốt tám năm, cũng được một chút fan quan tâm, thường xuyên có người ở phía dưới bình luận, đáng tiếc Dung Tự lại chưa bao giờ xem qua cũng chưa bao giờ trả lời.


Sau khi viết xong nhật ký Dung Tự trực tiếp ném điện thoại di động qua một bên, không bao lâu liền ngủ say, hiện tại cô rất cần thời gian thư giãn ảnh hưởng của việc quay lại quá khứ.


Sau khi ở biệt thự nghỉ ngơi cả đêm, ngày thứ hai Dung Tự mới vừa trở lại trên núi tích cực quay phim liền phát hiện ánh mắt của người trong đoàn phim nhìn cô có chút không thích hợp.


Như thế nào? Tai tiếng nhanh như vậy liền lên men sao?


Bất quá Dung Tự cô sinh ra tai tiếng chính là sự việc hết sức bình thường, mọi người nên sớm đã thấy nhiều mà quen không phải sao? Như thế nào còn sẽ có một bộ dáng kinh ngạc thậm chí là trong lòng run sợ?


Suy nghĩ một lát, Dung Tự nhăn mày một chút liền giãn ra, nghĩ tới nghĩ lui, sợ là bởi vì cô với Diệp Hiên Ca rời đi, mà khiến cho Tần Khả Phi cùng Kiều Mặc đã xảy ra tiến triển gì đi.


Phải biết rằng căn cứ theo nội dung cốt truyện mà nói, Trác Phi Bách là khí phách đùi vàng nam chính, Kiều Mặc chính là bồi nữ chính cùng nhau phấn đấu, yên lặng làm bạn ở bên người, mặc dù bản thân bị nhốt trong ma trảo của ác độc nữ phụ, vẫn như cũ là nam phụ đối với nữ chính thâm tình không thay đổi a!


Sao có thể không phát sinh một chút chuyện ái muội làm người mặt đỏ tim đập đâu?


Cho nên tối hôm qua rốt cuộc là tới một bước nào rồi?


Kết quả Dung Tự còn chưa có hỏi, cô gái bị Tần Khả Phi đoạt nhân vật Tiểu sư muội kêu tiểu Nguyệt liền trộm sờ soạng lại đây, đem sự việc tối hôm qua thêm mắm dặm muối mà nói một lần.


Dung Tự xóa xóa giảm giảm một số tình tiết, cũng có thể hoàn thiện chân tướng.


Hóa ra tối hôm qua nam nữ chính trốn đi, khiến cho đoàn phim nghỉ sớm, mà Trác Phi Bách bởi vì là tổng giám đốc của công ty nên có việc cần xử lý nên không lại đây tìm Tần Khả Phi, cho nên cô ta liền đi theo người của đoàn phim đi quán ăn nhỏ dưới chân núi, cùng ăn cơm.


Nơi này, có rất nhiều động vật hoang, nấm dại, thậm chí là dưới chân núi có nông dân dưỡng gà, vịt, cá, ba ba, tôm, cua linh tinh, có thể nói một đám người ăn miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, đặc biệt là đạo diễn nói, chầu này do Dung Tự trả tiền, đây là cô trước khi đi nói, mọi người liền ăn càng vui vẻ.


Nhưng ai có thể nghĩ đến vui quá hóa buồn, lúc bọn họ đang ăn, dưới chân núi một đám người ồn ào kéo tới, chính là tới muốn mượn nợ ông chủ quán cơm, ông chủ nói trước kia còn một phần chưa trả cũng ồn ào không cho, um xùm qua lại, làm cho con gái lớn của ông chủ bị dọa khóc.


Nguyên bản không có quan hệ gì với đám người đang ăn cơm bọn họ, tùy ý đám người kia nháo một hồi không có việc gì sẽ rời đi, ai có thể nghĩ đến lúc này Tần Khả Phi thế nhưng xông ra ngoài, đem cô bé đang khóc lóc kia ôm vào trong lòng ngực, chỉ trích đám kia người muốn mượn nợ thì mượn nợ, làm sao có thể dọa đứa trẻ người ta khóc, còn nói bọn họ căn bản là xã hội đen, không có ai mượn nợ như bọn họ vậy!


Cái này thì hay rồi, đám người kia liền lôi kéo không cho Tần Khả Phi đi, một hai phải làm cô ta lưu lại bồi rượu, uống xong ba ly rượu bọn họ lập tức rời đi.


Cái này mà nói cái ly, căn bản là cái chén lớn thì đúng hơn, uống xong ba chén, chỉ sợ Tần Khả Phi cũng sẽ say chết, đoàn phim cơ bản không có một người dám xuất đầu, cuối cùng vẫn là Kiều Mặc tiến lên, người khác còn chưa kịp phản ứng, liền đem ba chén rượu đó uống xuống bụng rồi, được đám người kia khen vài câu hay lắm rồi rời đi, mới vừa ra khỏi cửa, cả người Kiều Mặc liền ngã quỵ trên mặt đất, đến bây giờ còn chưa tỉnh, mà Tần Khả Phi vẫn luôn ở trong phòng chiếu cố cậu ta.


Chú ý, đó là phòng Dung Tự vẫn luôn nghỉ ngơi.


Đến bây giờ hai người cũng không ra ngoài, ai biết ở bên trong đã xảy ra sự tình gì!


Nghe đến đó, Dung Tự quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Nguyệt đó, sâu trong đáy mắt hiện lên vui sướng không kìm nén được khi người khác gặp họa, nhìn thẳng đến kích động trong mắt đối phương từ từ rút đi, chậm rãi cúi đầu xuống, lúc này mới quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ ngơi của mình, sau đó dưới sự tò mò của mọi người đi qua.


Đẩy cửa phòng ra, mày của cô ngay lập tức nhíu lại, mùi rượu nồng nặc như vậy, tất cả đồ vật bên trong căn phòng này đều không thể dùng được nữa, ngửi đều ghê tởm.


Cô đứng ở cửa chờ mùi bên trong tan hết, mới cau mày đi vào.


Kết quả mới vừa đi vào, liền thấy trên giường của mình vừa vặn có hai người đang nằm, vị trí mình ngủ lúc trước, là khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của Tần Khả Phi đang nằm, tay cô ta đang bị Kiều Mặc gắt gao nắm chặt trong tay, đặt ở trên ngực, đầu nhỏ dựa vào bả vai Kiều Mặc, không thể không nói, tuy rằng đồng dạng là tình yêu chị em, Kiều Mặc cùng Tần Khả Phi ở bên nhau vô cùng hài hòa, giống như là một đôi yêu nhau đang ở giới giải trí cùng nhau phấn đấu, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, thỉnh thoảng trao

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.