“Thái tử bớt giận.” Dụ Thái dâng chén trà xanh rồi tự giác thối lui sang bên cạnh.
“Trường An ỷ vào phụ hoàng để gây chuyện tổn hại con dân, thử hỏi sao bản thái tử có thể không giận.” Thái tử rút đại một quyển sổ con của năm trước và mở ra cho Dụ Thái xem, hắn phẫn nộ tới độ quên mất Dụ Thái mù chữ. “Ngươi nhìn này, đây là nạn đói Giang Bắc thỉnh cầu mở kho cứu tế. Trường An giấu nhẹm suốt nửa năm mới trình lên, làm bá tánh trôi dạt khắp nơi, có người còn chạy tới biên cương.”
Giang Bắc rất gần biên giới phía bắc nhưng cách kinh thành cả vạn dặm, tấu chương mất hơn một tháng để tới kinh thành; bá tánh dù chạy nạn cũng chả đến đây. Hơn nữa phủ nha địa phương còn cố tình không báo cáo, tấu chương này được gửi bởi quan huyện nên nó là một tấu chương vượt cấp. Dù nó tới được kinh thành thì Trường An vẫn sẽ đè ép vì y đã nhận hối lộ.
“Hôm nay nếu không nhờ Tam công nhắc, bản thái tử cũng chẳng hay biết gì giống phụ hoàng và tiếp tục để Trường An thỏa sức giết hại con dân của triều ta.”
Dụ Thái không căm phẫn như thái tử, hắn chắp tay trước bụng rồi uyển chuyển cúi thấp người. Sau đấy hắn khuyên nhủ, “Thái tử bớt giận, việc cấp bách hiện giờ là mau chóng bổ cứu.”
“Theo tạp gia biết thì đối thực của tư công là Minh Hủy trong cung hoàng hậu, sao tư công thân thiết với nha đầu này thế, còn chọn chỗ ngồi độc đáo vậy nữa?”
“Diêu công công hãy ăn nói cẩn thận.” Trường An nhìn Diêu Tử Thăng uống trà bằng ánh mắt tàn nhẫn.
“Tạp gia nào dám lỗ mãng.” Diêu Tử Thăng đặt chén trà xuống, ông đứng dậy rồi bước đến cửa phòng giam. Ông nghiêm chỉnh đứng cách chấn song và ra vẻ tử tế mà khuyên nhủ, “Nhưng tạp gia vẫn muốn nhắc tư công rằng nha đầu này là bảo bối của nội thị quan. Hiện giờ hoàng thượng vắng mặt nên thái tử cầm quyền, nếu động vào nàng ấy thì khéo Dụ Thái chó cùng rứt giậu rồi cắn tư công phụt máu đấy.”
Dụ Thái?
Trường An hoàn toàn coi khinh tên nô tài vô năng kia, y nhướn mày nhìn lão già đáng ghét, sự hung ác lóe lên trong mắt y. “Diêu công công không cần nhọc lòng.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, một người vội vã tới nhà tù. Bộ quan bào xanh nhạt chìm hẳn giữa nhà tù tăm tối nhưng các thị vệ vác đao theo sau hắn thì vô cùng nổi bật.
Bên bức tường cung điện kéo dài được đắm mình trong nắng ban mai rực rỡ, hai người nhiệt thành hôn nhau cho đến khi Sở Từ suýt nghẹt thở.
Dù nói thế song cánh tay Dụ Thái giống hệt rễ cây bám trêи người nữ tử, như thể hắn muốn ở bên nàng cho đến vĩnh hằng.
“Ừm.”
Oo———oOo———oΟ
Trường An rớt đài tất nhiên sẽ liên lụy vô số người, rất nhiều thái giám trong Tư Lễ Giám bị điều tra chứ không riêng gì quan trêи triều. Thái tử ra lệnh cho Dụ Thái quản lý việc này nên hắn không dám lơ đãng, mãi đến lúc trống canh ba vang lên thì hắn mới có thời gian quay về phòng riêng.
Dụ Thái cho lui tiểu thái giám thuộc cấp, nghĩ đến Sở Từ đang chờ là hắn lập tức vén áo rồi chạy như điên giữa màn đêm.
Khi mở cửa sân, thấy ánh nến hắt lên cửa sổ thì lông mày Dụ Thái mới giãn ra; hắn rất sợ đây chỉ là một giấc mộng.
Không gì khiến người ta cuồng nhiệt hơn hai trái tim cùng chung nhịp đập, Dụ Thái kϊƈɦ thích Sở Từ động tình lẫn khiến nàng chìm trong cơn say. Nữ tử đã sớm xụi lơ, cần cổ trắng nõn ngửa ra sau và uể oải dựa vào thùng tắm. Gương mặt Sở Từ tựa những cánh hoa tan tác màu đỏ thẫm.
Thân thể yếu ớt run rẩy trong vòng tay nam nhân, hai vai nàng thấm đượm màu hồng của tình triều. Ba ngón tay Dụ Thái rong ruổi bên trong đóa hoa thần bí, tiếng rêи rỉ hỗn loạn như bài ca dễ nghe cứ quanh quẩn bên tai hắn.
Dụ Thái biết ông đang nghĩ gì, hắn vẩy nước dính trêи tay rồi nói, “Hạ quan đã được thái tử đặc cách chấp thuận. Hôm qua cô nương còn bảo muốn mời công công nên công công nhất định phải tham dự tiệc vui cùng chúng ta.”
“Vậy chẳng phải là công công à? Thế gian này loạn rồi, đám hoạn quan ỷ có tiền liền giày xéo những cô nương tốt đẹp.”
Công công đón dâu?
Tiểu ăn mày lắc đầu phản bác, “Hôm qua nhóm của Cẩu Đản có thấy tân nương tử. Bọn họ bảo nàng ấy đẹp tuyệt trần, mà nàng ấy vừa thấy nam nhân mặc xiêm y tân lang đã lộ vẻ vui sướиɠ tột cùng.”
Kỳ quái thật, công công đón dâu thì tân nương tử chẳng phải một khóc, hai quậy, ba thắt cổ sao?Chú thích
TruyenHD
Nguyên gốc là một câu mô tả sắc đẹp của Trung Quốc (cũng là về khuôn mặt tròn và lông mày/đôi mắt đẹp) nhưng xin phép mượn thơ cụ Nguyễn Du để gần gũi hơn.
TruyenHD
Nghi lễ kết hôn truyền thống của Trung Quốc. Tam thư bao gồm: 1) Sính thư: dùng khi đính hôn, nhà trai trao cho nhà gái; 2) Lễ thư: nhà gái sẽ liệt kê chủng loại cùng số lượng lễ vật cưới hỏi khi gia đình hai bên chấp thuận cuộc hôn nhân; 3) Nghênh thân thư: dùng khi nghênh thú tân nương, tức là bước sáu “thân nghênh” của lục lễ. Lục lễ bao gồm: 1) Nạp thái: nhà trai sẽ nhờ người mai mối để dạm hỏi nhà gái; 2) Vấn danh: nhà trai nhờ bà mối hỏi tên tuổi, ngày sinh của cô gái, sau đó đến tông miếu bói toán cát hung. Kết quả là “cát” thì mới tiến hành bước tiếp theo, “hung” thì dừng ở đây; 3) Nạp cát: sau khi bói toán được đến điềm lành thì định ra hôn ước; 4) Nạp chinh: nhà trai phái người đưa sính lễ đến nhà gái, nhà gái nhận sính lễ thì xưng là “hứa anh”; 5) Thỉnh kỳ: thỉnh nhà gái xác định ngày kết hôn; 6) Thân nghênh: ngày hôn lễ, nhà trai cần tự mình đi nhà gái nghênh đón, sau đó nhà trai về trước và ở ngoài cửa chờ đón. Nếu chưa thân nghênh mà chàng trai chết, cô gái có thể lấy người khác. Nhưng lỡ thân nghênh rồi mà chàng trai mới chết, dù chưa bái đường thì theo quy định của tục lệ, cô dâu chỉ có thể nhận mệnh ở góa suốt đời.