Công Chúa Sáng Mắt Rồi!

Chương 4



Để làm vừa lòng Phong Dật, ta đã từng làm không ít chuyện ngu ngốc.

Tấm lụa ngàn vàng phụ hoàng ban tặng, ta không do dự mà đưa cho hắn. Hắn có làn da trắng, dáng người cao gầy, ta nghĩ mặc vào hẳn sẽ rất đẹp. Lúc đó, trong đầu ta chỉ có hắn.

Kết quả, tấm lụa ấy bị hắn tặng ngay cho một nữ nhân khác để đổi lấy một nụ cười.

Phong Dật thích ngựa, ta cầu xin phụ hoàng mang về cho hắn một con ngựa quý từ Tây Vực. Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại cùng nữ nhân khác rong ruổi vui vẻ trên lưng ngựa ấy.

Giờ đây, khi đã tra rõ mọi chuyện, biết được Phong Dật không phải người ta tìm kiếm, ta cũng có thể thu hồi tất cả sự thiên vị mà ta từng dành cho hắn.

"Ta muốn theo đuổi ai, Phong Nhị công tử có tư cách gì mà xen vào?"

"Chúng ta đã đường ai nấy đi, mỗi người một ngả, từ nay không còn liên quan. Phong Nhị công tử, sau này nói chuyện với bổn công chúa nên cẩn trọng một chút. Nếu chọc giận bổn công chúa, ta sẽ không nể tình cũ."

Ta không chọn được trâm cài nào vừa ý, liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Phong Dật vẫn không chịu nhường đường, ánh mắt nhìn ta chằm chằm, mang theo vẻ giận dữ nhàn nhạt:

"Lý Trường Ương, nàng giỏi lắm, dám lấy ca ca ta để kích thích ta, đúng không?"

"Nếu nàng dám làm vậy, nhất định sẽ hối hận!"

"Đời này, đừng mong đến gần ta dù chỉ một bước!"

Ta lạnh lùng nhìn dáng vẻ tức tối đến phát điên của hắn, bỗng thấy buồn cười.

Hắn chính là kẻ bị ta chiều hư.

"Vậy thì càng tốt." Ta khẽ cười, giọng thản nhiên: "Đời này, ta cũng không cần ngươi nữa…"

"Phong Nhị công tử, ta đã trả lại tự do cho ngươi, tuyệt nhiên sẽ không dây dưa thêm nữa."

"Vậy ngươi cũng đừng quấn lấy ta." Ta trả lại từng lời hắn từng nói cho ta.

Ân nhân cứu mạng đã tìm được.

Ai còn lưu luyến một kẻ thế thân như hắn?

Ta không quay lại nhìn vẻ mặt thoáng hoảng loạn, sau đó là giận dữ và u ám của Phong Dật.



Đêm ấy, ta tham dự yến tiệc tẩy trần của Phong Triệt.

Đôi mắt ta vẫn được che bởi lớp lụa trắng.

Thái y nói đây là di chứng sau cú va chạm mạnh, có lẽ cả đời cũng không thể tháo xuống, không thể chịu được ánh sáng mạnh.

Đứng giữa đám đông, Tiểu Nam Vương Phong Triệt tựa như bức họa thủy mặc đậm nét.

Mái tóc đen được buộc hờ bằng dây đỏ, thả xuống lớp giáp trụ nơi thắt lưng.

Gương mặt giống hệt Phong Dật, nhưng được gió cát sa mạc tôi luyện thành những đường nét sắc lạnh cương nghị.

Không chỉ riêng ta, tất cả các tiểu thư chưa xuất giá trong yến tiệc đều đang nhìn hắn.

Cũng có người để ý đến ta.

Họ khẽ giọng, đầy vẻ khinh bỉ:

"Công chúa Trường Ương cũng đến đây sao?"

"Chẳng có dáng vẻ gì của một công chúa, suốt ngày chạy theo đàn ông."

"Theo đuổi không được Nhị công tử Phong gia, giờ lại chuyển sang Tiểu Nam Vương? Đúng là một ‘kẻ mù’ mặt dày!"

Cung nữ bên cạnh ta sắc mặt khó coi, nhỏ giọng:

"Điện hạ, họ…"

Ta giơ tay ngăn nàng, nhàn nhạt nói:

"Mặc kệ họ, miệng mọc trên người khác. Hơn nữa, họ nói cũng không sai."

Khóe môi ta nở một nụ cười nhàn nhạt đầy cay đắng:

"Danh tiếng của ta quá tệ, quả thực không xứng với Tiểu Nam Vương."

Phong Triệt dường như không mấy kiên nhẫn với những màn yến tiệc của hoàng thành, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm quét qua đám đông.

"Điện hạ, Tiểu Nam Vương dường như đang tìm người." Cung nữ lo ta không nhìn thấy, nhỏ giọng nhắc nhở.



Ánh mắt Phong Triệt dừng lại trên người ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Ngay sau đó, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, ánh nhìn rơi xuống lớp lụa trắng che trên mắt ta.

Hắn gọi một thị vệ đến, căn dặn vài câu.

Không lâu sau, hơn nửa số đèn trong yến tiệc đã bị dập tắt, chỉ để lại vài chiếc đèn lồng thắp sáng nhẹ nhàng.

Các tiểu thư không ngừng bàn tán:

"Tiểu Nam Vương làm vậy là có ý gì?"

"Yến tiệc chưa kết thúc mà đã tắt hết đèn, không sợ người ta bị vấp ngã sao?"

"Đây là cách Phong gia đãi khách ư?"

Phong Triệt chẳng buồn để tâm, khí thế bức người tôi luyện từ sa trường lặng lẽ quét qua khắp yến hội.

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên:

"Ta có một cố nhân, đôi mắt bị tổn thương nặng, không chịu được ánh sáng mạnh. Ánh sáng trong yến tiệc quá chói, sẽ làm đau mắt nàng."

"Nếu có ai không hài lòng, có thể rời đi trước. Yến tiệc đến đây là kết thúc."

Sự bảo vệ, thiên vị của hắn dành cho ta rõ ràng đến không thể phủ nhận.

Phong Triệt nhìn về phía ta.

Ánh mắt thiếu niên hơi nhướng lên, sáng ngời chói lọi, như muốn nói rõ ràng:

"Đừng sợ, ta ở đây."

Trong những đêm tối mịt nơi vực sâu, giữa tiếng thú hoang hú vang bên ngoài hang đá, ta không nhìn thấy gì cả, chỉ có hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đặt tai ta áp vào lồng n.g.ự.c hắn.

"Điện hạ đừng sợ…"

"Ta ở đây."

"Có ta bảo vệ người."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.