Tiếng gió đông * ù ù * vào, làm cánh cửa sổ âm lên thứ âm thanh * canh cách * ồn ào, chính cái thứ âm thanh phát ra liên hồi ấy miễn cưỡng Y Ngạn tỉnh dậy sau một đêm giông bão.
Hàng mi cong vút theo mí mắt hướng lên, nàng âm ừ trong cổ họng có chút khô khan, đôi ngươi đen tuyền tuyệt đẹp thu vào hình ảnh mờ ảo dần hiện rõ.
" A !!! " Y Ngạn giật nảy mình.
Đập vào mắt nàng, cơ ngực săn chắc áp rất gần mặt nàng, chỉ cách có một gan tay, những sợi tóc xõa lên chẳng che nổi nét đẹp như tượng tạc. Hai mắt của Y Ngạn dáng chặt vào đó, nhìn đến mức ngượng ngùng, nam nhân đang ôm nàng là người đầu tiên mà nàng được nhìn thấy thân thể.
Phải công nhận, kẻ này thật sự quá hoàn hảo, từ địa vị đến nhan sắc, lẫn tài năng cũng không thua kém ai, làm biết bao nhiêu cô nương mê mệt hắn. Trừ, cô nương đang nằm trong lòng hắn, Y Ngạn chỉ thấy ghét cay ghét đắng hắn của lúc này, ngoài hận thì chỉ có hận thôi.
Nàng chóng thu lại ánh mắt không nên có, rồi ngẩn đầu lên, nhìn thấy Tinh Vương Minh vẫn còn đang nhắm mắt. Chẳng biết hắn ngủ say thật hay giả vờ ngủ, nàng bị hắn ôm rất chặt trong lòng, toàn thân cả hai còn không có lấy mảnh vải nào, để da thịt chạm nhau vô cùng ngứa mắt.
Y Ngạn nhớ mang máng lại mọi chuyện tối qua, trong lúc nàng không đủ sức chiều hắn, ngủ ngay khi còn dang dở trận thứ hai, chẳng biết hắn có thừa cơ nàng mê mang tiếp tục giở trò không mà phần dưới của nàng truyền đến sự mệt mỏi vô độ.
Cứ như, khớp háng của nàng bị trẹo vậy, nhức nhối tạm thời chẳng thể nhúc nhích, nàng chui rúc trong lòng hắn, ngọ nguậy không ngừng, trở mình ra trước, để bờ mông căng mẩy đập vào hai đùi của hắn, cực lực luồn lách đến khi ra khỏi vòng tay của hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm.
* Phù * hơi thở mạnh phát ra tức thì, Y Ngạn chồm ra mép giường, đưa cánh tay mềm với tới số xiêm y bị hắn đêm qua vứt xuống sàn, muốn lấy chúng mặc vào thì bất ngờ, eo của nàng đột ngột bị tóm lấy.
" Á !!! " Y Ngạn giật mình la lên, làn da nhạy cảm nổi da gà ngay.
Sau tiếng la của nàng, vòng tay lớn đặt trên eo nàng, kéo ngã cơ thể mảnh mai xuống giường, bàn tay chưa kịp với đồ theo phản ứng tự nhiên co ro trước ngực chống đỡ.
" Tinh Vương Minh... " Y Ngạn vừa mở mắt, lập tức hoảng loạn lên.
Ma thần tỉnh rồi, chính hắn kéo nằng, còn cường thế đè lên người nàng, khuôn ngực rắn rỏi của hắn áp lên đôi tay nàng, hàng chân mày rậm không khỏi nhíu chặt, hắn cúi đầu sát vào tai nàng, làu bàu.
" Ngạn Nhi, nàng định trốn đi sao ? "
Có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn đang liếc xéo, tiếng nói âm trầm đi vào màng nhĩ làm Y Ngạn run lên bần bật.
" Không, không có...ta chỉ muốn mặc đồ vào thôi... " Y Ngạn lắp bắp, mặt tái xanh như người bệnh nặng.
Hai tay cứ chạm khuôn ngực hắn vô cùng khó chịu, không tài nào đẩy ra được, vì càng đẩy hắn càng lấn nước, ép xuống suýt chạm luôn vào đôi bánh bao to tròn.
Chưa kể, ở ngay dưới khe đùi của Y Ngạn còn cảm nhận được thứ to lớn của hắn đang dựng đứng, cọ vào làm cho nàng sợ khiếp vía.
Mới sáng sớm mà thứ kia đã thức dậy, còn đang chĩa vào người nàng, đã thế Tinh Vương Minh còn đè lên, khó tránh khỏi việc Y Ngạn nghĩ ngay đến chuyện hắn lại muốn nàng.
" Đi ra ! Tinh Vương Minh ngươi tránh ra !
Ngươi đè ta chết mất ! " Y Ngạn xua đuổi, không dám nhìn thẳng mặt hắn, sợ đôi mắt đầy bá khí kia sẽ dọa nàng, lúc đó không cần hắn ra tay, cơ thể nàng sẽ tự động cứng đờ.
Hơi thở của nam nhân kia thổi vào da mặt nàng, rất nóng, còn rất chậm, cứ như con dã thú đang rạo rực, chỉ vài cử chỉ đơn giản đã đủ làm đầu óc nàng liên tưởng, không ngừng nghĩ xấu kẻ ở trên kia.
Tinh Vương Minh đủ thông minh đọc hết thảy mấy suy nghĩ đen tối ấy, liền đưa tay lên vầng trán nhỏ, búng một cái như trừng phạt.
* Bóc *
" Á, đau !!! " Y Ngạn phát cáu, quát vào mặt hắn ngay.
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng xoa vào trán, còn có thể thấy từ trong hốc mắt tròn đang ầng ậng lệ, hai má ửng đỏ, đỏ ra hết cả gương mặt. Tự dưng lại bị cốc đầu, Y Ngạn tức giận trách hắn ngay.
" Tinh Vương Minh sao ngươi lại đánh ta ? " nàng bậm môi, hai má hồng hào phúng phính lên như nàng đang ngậm bánh bao trong miệng.
Trước biểu cảm tức tối của nàng, Tinh Vương Minh ở trên bật cười thành tiếng, không đáp, trông nàng cứ như mèo con làm nũng, chẳng có chút nào đáng sợ.
Giọng cười của hắn kéo dài càng lúc càng lớn, làm Y Ngạn bức xúc, như bị hắn chế giễu, nàng đấm ngay vào ngực hắn, nghiến răng mắng.
" Tinh Vương Minh, đồ bỉ ổi ! Đồ đáng ghét !
Tại sao lại đánh ta chứ ? " nàng đấm lia lịa cuộn tay mềm, tiếng * bình bịch * âm lên rất rõ, như thể nàng muốn đấm vỡ lồng ngực của nam kia vậy.
Tinh Vương Minh nắm ngay tay mềm của nàng, bị nàng đấm không tức giận, còn trơ trẽn kéo lấy tay nàng đặt một nụ hôn sâu lên đó, rồi áp tay nàng lên má mình, đáp.
" Ngạn Nhi...nàng lại nghĩ xấu cho phu quân của nàng đúng không ? "
" Nghĩ...nghĩ...nghĩ xấu gì chứ ? " Y Ngạn lắp ba lắp bắp, đôi mắt lấm lét nhìn sang nơi khác.
Không ngờ hắn lại đọc ra suy nghĩ của nàng, sợ hắn thừa cơ hội đó mà tấn công nàng, nên nhất quyết chối cho bằng được.
" Ngươi...ngươi...có gì tốt đâu mà ta tìm cớ nghĩ xấu chứ ?
Đừng có vu oan cho ta... " nàng ba hoa trước mặt hắn, muốn kéo tay mình về ngay lại bị hắn giữ chặt, hôn thêm một cái nữa vào mu bàn tay.
" Không nghĩ ư... ?
Vậy tại sao nàng lại run ? " hắn đặt môi lên tay nàng chẳng ngừng, hàng dấu hôn in lên đó, hai mắt hắn khép hờ, chiếc mũi cao không ngừng hít vào thứ mùi thơm da thịt, kích thích hắn lè lưỡi liếm nhẹ cổ tay nàng, nhấm nháp mùi vị.
Y Ngạn kinh tởm, dứt khoát giựt tay mình về ngay, thẳng chân đá vào bụng hắn không do dự.
" A... " hắn gầm lên một tiếng cuồng nộ.
Cô nương thừa lúc hắn ôm bụng, bật người dậy, lùi vào một góc, kéo ngay tấm chăn che thân, ghét bỏ hắn ra mặt.
" Tinh Vương Minh, ngươi đừng có làm bậy...ngươi...ngươi mà đụng vào ta...ta không tha cho ngươi đâu... " tiếng nàng nhút nhát, dám hăm dọa ma thần.
Lời nói chẳng có chút uy lực, cô nương đang run sợ kia mạnh miệng đe dọa ai không đe dọa, lại đi dọa một ma thần mạnh mẽ, chỉ với một cái bún tay hắn đủ làm nàng đau đớn. Câu nói ngốc nghếch của nàng khiến hắn phì cười lần nữa, giở chất giọng đê hèn chưa từng có, trêu ghẹo nàng.
" Không tha ? Không tha cho ta như thế nào ?
Muốn ta suýt chết trên thân nàng giống đêm qua sao ? "
" Hử ? " một bên mày rậm nhướng cao, cái miệng mỏng khép chặt, đôi mắt nhỏ của hắn vốn toát ra thần khí mạnh mẽ giờ bị hắn híp nhẹ càng làm tăng độ uy lực sát thương tâm lí cao của nó.
Nét mặt của hắn ngoài đăm chiêu thì chỉ có thêm bỡn cợt, cứ như thể việc trêu chọc Y Ngạn là thú vui của hắn.
Đôi mắt dơ bẩn kia không ngừng phán xét thân thể Y Ngạn sau lớp chăn, trượt từ mặt nàng tới ngực, bụng, mông...chỗ nào hắn cũng lăm le, nhìn xuyên thấu qua lớp chăn dày ấy, làm Y Ngạn dâng lên phòng bị.
" Ngạn Nhi...có muốn ta suýt chết trên thân nàng nữa không ? " giọng nói của hắn vô cùng gian manh.
" Ngươi... " Y Ngạn tức tối, sẵn có chiếc gối bên cạnh, nàng quăng ngay vào mặt hắn.
" Hèn hạ ! Đồ hạ lưu, d.âm tặc ! " cô nương mắng hắn chẳng e ngại.
Hắn mặt dày vô sỉ, tóm ngay cổ chân đang lò ra sau lớp chăn, kéo ngã nàng ra giường, không cho nàng kịp định thần đã đè lên người nàng, ấn giữ tay nằm bên dưới, nhanh mồm dọa nạt nàng.
" Nàng chửi thêm tiếng nữa ta hạ lưu cho nàng xem "
" Ngươi ! " Y Ngạn á khẩu, lời lên cổ họng lại ngưng, sợ mắng hắn, chọc giận hắn sẽ làm thật, liền quay ngoắt mặt đi, ấm ức ngậm miệng chẳng buồn nhìn hắn.
Tinh Vương Minh xoay mặt nàng về đối diện với hắn, dùng ngón trỏ gõ gõ nhè nhẹ vào vầng trán của nàng, nhắc nhở.
" Nàng đó, bớt nghĩ xấu ta đi !
Dù gì ta cũng là phu quân của nàng
Ai đời ngày nào cũng nghĩ xấu cho phu quân mình chứ ? "
Y Ngạn quay ngoắt mặt " hứ " một tiếng rất rõ, giận hắn ra mặt, trong lòng nàng, hắn đâu phải phu quân mà nàng mong muốn, là hắn cướp nàng từ trong tay Hữu Bạch, bây giờ lại mạnh miệng nhận mình là phu quân.
" Ta không gả cho ngươi ! Ngươi không phải phu quân của ta ! " Y Ngạn không phục, to gan lớn mật phản bác câu nói của hắn.
Nam nhân trên thân nàng, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, sắc lạnh như băng đá, vầng đen bao phủ như bị chọc giận quá giới hạn chịu đựng.
Tinh Vương Minh kéo ngay Y Ngạn ngồi dậy, bất thình lình bóp lấy mặt nàng, hai mắt xếch sắc lẹm toát ra sát khí dọa nạt, dùng những lời nói tàn nhẫn đánh vào tâm lý Y Ngạn, bắt nàng phải ghi nhớ.
" Tinh Y Ngạn cho dù nàng không công nhận thì cơ thể nàng cũng đã tiếp nhận ta rồi !
Biết thân biết phận đừng có chọc ta điên...ta không nhân nhượng với nàng hoài đâu !
Nhớ cho kĩ nàng giờ là ma hậu của ta...còn lì lợm ta bẻ gãy chân nàng, để nàng cả đời ở trong căn phòng này mãi mãi không đi ra được bên ngoài ! "
Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, lời hắn nói chưa bao giờ không làm, Y Ngạn đủ thông để nhận thức được mức độ nguy hiểm, nàng không thể đâm đầu chống đối hắn, phải nhẫn nhịn từ từ tìm cách thoát khỏi ma giới.
" Ta... " Y Ngạn mở miệng rồi lại ngưng, hai tay ôm lấy tấm chăn che thân thể, đưa mắt sang chỗ khác.
Vẫn chưa dừng lại, ma thần nuôi nàng từ nhỏ, cứng đầu không dễ gì chịu khuất phục, tiếp tục hăm he nàng.
" Tinh Y Ngạn, cả đời này nàng không quay lại với Hữu Bạch được đâu !
Nàng còn tơ tưởng đến hắn đừng trách ta ra tay tàn độc !