Tôi nhìn xung quanh. Họ vẫn đang bàn tán với nhau, chỉ dùng 50 triệu mà mua được sự bất tử.. Chẳng đáng chút nào.
Tôi biết những người ngồi ở đây chỉ là những người được thuê bởi những người cấp cao thực sự. Ngay chính bản thân tôi cũng chỉ là người đại diện cho cha tôi, người đứng sau những cuộc điện thoại được bảo mật kĩ lưỡng. Và trên tất cả, người nắm nhiều quyền lực nhất lại chính là ông nội của tôi. Cơ mà người ông này...Thôi không nói đến nữa.
-"140 triệu!" Tiếng nói lại tiếp tục vang lên, cùng số tiền không bao giờ giảm xuống.
Đã có ba lượt ra giá. Nhưng những cái giá này vẫn không đủ đối với yêu cầu của ba tôi. Tôi đứng lên. "180 triệu!"
Những ánh mắt đổ dồn vào tôi. Paul ngồi kế bên, liếc mắt. Một người đứng dậy, lại là con nhỏ điên đó. "200 triệu!"
Hai trăm triệu? Không tệ. Tôi nhìn xuống, người ngồi cạnh nó đang cầm một chiếc điện thoại, màn hình liên tục sáng lên. Tôi đoán chắc người đứng sau ra lệnh qua chiếc điện thoại đó muốn có được viên đá này.
Chất giọng nữ trung niên vang lên. "220 triệu." Dường như kế bên cô ta là một người đàn ông đã già, hmmm..tôi hiểu rồi.
-"250 triệu." Tôi vẫn luôn ra giá thẳng tay như thế.
-"300 triệu!" Con điên nhà Victoria đó ngước mặt lên nhìn tên đeo mặt nạ.
-"338 triệu." Tôi bình tĩnh.
-"350 triệu."
Ồ.. Tôi liếm môi, phấn khích, cười khì khì. Paul bất lực ngồi bấm điện thoại, chắc nhắn tin cho anh bố tôi đây mà.
-"380 triệu." Nhỏ đó tiếp tục, nó nghiến răng nhìn tôi.
-"400 triệu." Tôi có hơi chần chừ khi nói ra bản giá này, nhưng kệ đi.
Những con số cứ tiếp tục tăng lên, khán phòng im phăng phắc chỉ vang lên tiếng của hai đứa chúng tôi. Con bé nhà Victoria đó hình như hết kiên nhẫn rồi, nó hét lên. "550 triệu!!!"
Wao.. Tôi vỗ tay nhẹ, nhìn tên đeo mặt nạ và lắc đầu. Hắn ta hiểu ý tôi, liền cười. "Vâng! Và viên đá này đã thuộc về vị tiểu thư đây với số tiền 550 triệu USD!"
Nó dường như thỏa mãn, ngồi xuống, con nhỏ liếc tôi rồi hừ một cái. Tôi cười khúc khích, cười như được mùa. Paul liền đứng dậy. "Tốt lắm, tiểu thư."
-"Tất nhiên~" Tôi cười khuẩy. Và số tiền 550 triệu cho một viên đá dởm đó sẽ thuộc về nhà tôi. Nói cho mà hay, viên đá quý đó thực ra giá trị ban đầu chỉ có 20 triệu USD thôi.
Chúng tôi đã dùng số tiền đó để mua chuộc tay giả kim thuật lão luyện nhất thế giới, yêu cầu hắn tạo ra một viên đá bình thường trở nên vô cùng tinh xảo. Với mối quan hệ rộng, cộng với tốc độ lan truyền tin đồn nhanh chóng của con người, viên đá đã trở nên giá trị hơn bao giờ hết, và giờ nó có giá 550 triệu USD.
Đương nhiên mục đích của chúng tôi không dừng lại ở đó. Chúng tôi thừa biết nhà Victoria sẽ đến buổi đấu giá ngày hôm nay, chỉ với một chút kĩ xảo nhỏ, bên trong viên đá đã được gắn thiết bị định vị, như thế thì chúng tôi sẽ biết hang ổ của chúng ở đâu.
Làm việc đôi khi có thể nhiều việc cùng một lúc. Chỉ với một viên đá nhỏ đã 550 triệu, cộng thêm bản hợp đồng với số tiền công khổng lồ, cuối năm rồi nên phải kiếm chút đỉnh để ăn Tết chứ nhỉ!
Tôi và Paul chuẩn bị rời đi, thì tôi nhìn xuống chỗ sân khấu. Món hàng đang được di chuyển đi vào cánh gà, cùng lúc đó chiếc mặt nạ kia cũng được gỡ bỏ xuống. Hiện lên là một khuôn mặt điển trai, mái tóc vàng hoe và đôi mắt xanh tuyệt đẹp. Tôi ngơ ngác nhìn nó thì bị Paul làm cho giật mình, mặt anh ta khá căng thẳng.
-''Là bọn Chirstopher.''
Tôi ngó nghiêng nhìn xung quanh. Ở đâu cơ? Tôi ngước mặt nhìn Paul, anh ta hếch mặt xuống chỗ cái tên tóc vàng vừa cởi bỏ lớp mặt nạ ấy. ''Là hắn.''
Tôi hoảng muốn sảng, tại sao một người nhà Chirstopher lại ở đây? Lẽ nào sàn đấu này là của chúng nó? Trời ơi!
-''Tiểu thư, cô hãy nghe cho rõ đây. Nếu gặp ai có đôi mắt xanh như pha lê ấy, thì người đó mang dòng máu nhà Chirstopher thuần chủng. Con ngươi của bọn chúng được bán với giá rất cao ở thị trường chợ đen, nhưng dĩ nhiên món hàng đó cực kỳ hiếm và đắt đỏ.''
-''Tôi đoán hắn là con trai duy nhất của Don Chirstopher.''
Tôi nhìn tên đó chằm chằm. ''Con trai duy nhất?''
Paul gật đầu. ''Phải. Bọn họ chỉ có một đứa con trai. Và thằng oát con đó cũng là một người thừa kế với quyền lực ngang hàng cô.''
Tôi ồ lên một cái. Chúng tôi chẳng có ý định kiếm chuyện với tên đó vì hắn chẳng làm gì tôi cả. Kì phùng địch thủ nhưng mà cạnh tranh công bằng mới tạo nên giá trị chứ không phải là lũ chuột nhắt chỉ biết chơi xấu nhau.
Chúng tôi nhận được tin là số tiền đã về két sắt. Thế là chẳng còn gì luyến tiếc nơi đây, chúng tôi leo lên xe và lên đường trở về nhà. Trên đường đi, tôi ngủ thiếp đi vì mệt, Paul vẫn cặm cụi với chiếc máy tính của anh ta. Và tuyết bắt đầu rơi, kì nghỉ đông đang đến gần.