Ngày gần giữa trưa, xe ngựa trong phủ Triệu Nhu vội vàng tiến vào hoàng cung.
Bởi vì hôm qua nô đùa với Chu Cẩn Ngôn quá mức nên Triệu Nhu đã đi ngủ rất muộn, mà nàng lại là người đã quen được nuông chiều, nếu ngủ không đủ giấc thì sẽ rất dễ bị vô thần, thế nên lúc tiến cung nàng đã ngáp liên tục, khiến cho nàng bị hiểu lầm khi gặp mặt phụ hoàng và mẫu hậu.
Đến nỗi Hoàng Hậu Từ thị còn lôi kéo nàng và thầm cảnh báo nàng là phải biết tiết chế, dù có là một đôi phu thê mới cưới thì cũng không nên làm quá độ, phải bồi dưỡng những mặt khác giữa phu thê nhiều hơn thì tình cảm mới có thể lâu dài được.
Triệu Nhu vừa nghe, nàng làm sao có thể chịu đựng được hiểu lầm như vậy, mặt nàng đỏ lên, muốn giải thích rõ ràng, nhưng rơi vào trong mắt Hoàng Hậu thì lại biến thành là nàng ngượng ngùng nên không muốn thừa nhận.
Kết quả là Triệu Nhu càng bôi càng đen, cuối cùng là nàng thấy mẫu hậu nàng mặc kệ nói thế nào cũng không tin nên đành phải bỏ cuộc, nàng quay đầu lại, tức giận đến mức tìm Chu Cẩn Ngôn ở trong gia yến để trút giận, nàng trộm duỗi tay ra nắm lấy eo hắn.
“Ngày hôm qua đều là lỗi của chàng, chàng hại ta bị phụ hoàng và mẫu hậu hiểu lầm.”
Chu Cẩn Ngôn cảm thấy bên hông tê rần, hắn kêu lên một tiếng, nhỏ giọng kêu oan nói: “Điện hạ, tại sao chuyện này đều là lỗi của ta, rõ ràng là hôm qua điện hạ cũng chơi thật sự rất vui vẻ mà.”
Tuy hắn bị hàm oan nhưng giữa mày lại tràn đầy ý cười, nói xong còn cố ý chớp mắt, giống như đang giễu cợt Triệu Nhu vì bị hiểu lầm.
“Chàng……” Triệu Nhu càng tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hai má nàng phồng lên, muốn phản bác lại hắn.
Nhưng lời còn chưa nói ra, bộ dáng đùa giỡn của hai người liền thu hút sự chú ý của tỷ tỷ ruột Triệu Nhu, trưởng công chúa Triệu Huệ.
“Quan hệ giữa muội muội và muội phu thật là tốt, làm tỷ tỷ ta cũng thật hâm mộ a.” Triệu Huệ dẫn một đôi nhi nữ đi tới, đứng ở trước mặt Triệu Nhu bọn họ, đẩy hai nhi nữ về phía trước, nói: “Nào, mau kêu dì và dượng đi.”
“Dì! Dượng!”
Hai đứa nhỏ một lớn một nhỏ, ngoan ngoãn đến chào hỏi nàng.
Cặp hài tử này là con của trưởng công chúa Triệu Huệ và phò mã Lý Duyên, đứa lớn là một nữ hài, năm nay năm tuổi, chào hỏi nàng tự nhiên cũng hào phóng, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu khiến cho người ta yêu thích.
Đứa nhỏ hơn là một nam hài không đến ba tuổi, còn rất sợ người lạ nên chỉ dám trốn ở sau lưng tỷ tỷ, nhỏ giọng gọi dì dượng.
Triệu Nhu thấy hai nhóc tì kia thì khóe miệng liền nổi lên ý cười, nàng vội vàng đứng dậy, một bên lôi kéo hai tỷ đệ nhìn, một bên nói: “Tỷ tỷ, hai hài tử này đúng là càng ngày càng đáng yêu, bộ dáng cũng càng ngày càng giống như tỷ tỷ và tỷ phu.”
Triệu Huệ che miệng cười khẽ, vuốt đầu hai hài tử, nhìn nụ cười của Triệu Nhu đối với hài tử, nàng trêu ghẹo nói: “Nhìn bộ dáng kia của muội, nếu muội thích hài tử như vậy thì sao không tự mình chạy đi sinh một đứa đi?”
“A…… Ta……” Triệu Nhu bị nói làm cho mặt đỏ bừng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng ngượng ngùng đến á khẩu không trả lời được.
Nàng vừa mới thành hôn không bao lâu, loại sự tình này làm sao có thể nhanh như vậy a?
“Trưởng công chúa!”
Ngay lúc Triệu Nhu đang xấu hổ không biết phải nói gì thì Chu Cẩn Ngôn lại vừa lúc chen vào giải vây cho nàng.
Triệu Huệ bị hấp dẫn lực chú ý, thấy bộ dáng câu nệ của Chu Cẩn Ngôn, khóe mắt lại cười nói: “Ai, đều là người một nhà, nơi này lại là gia yến, trái phải đều là người trong hoàng tộc nên đệ cứ thoải mái đi, cứ coi ta như tỷ tỷ là được, đừng câu nệ mấy cái lễ tục đó.”
Triệu Huệ vừa nói vừa dắt hai hài tử, ý bảo Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn cùng ngồi một chỗ để nói chuyện.
Tính tình nàng ôn hòa, cử chỉ và ngữ khí đều giống hệt như mẫu hậu, mà nàng lại lớn nhất nên tự nhiên cũng rất quan tâm đến các đệ đệ muội muội của mình, đặc biệt đau nhất chính là người muội ruột thịt nhỏ nhất này, Triệu Nhu.
Ngay khi có cơ hội, nàng tự nhiên sẽ phải hỏi một chút xem phu thê bọn họ sống chung có tốt hay không. Huống chi đoạn nhân duyên này là do người muội muội tùy hứng kia của nàng đoạt cầu mà có, nên đương nhiên là nỗi lo lắng nghi ngờ kia của nàng sẽ càng sâu hơn.
Triệu Huệ ngồi vào chỗ ngồi, nàng lập tức liền gấp không chờ nổi mà lôi kéo tay Triệu Nhu bắt đầu hỏi đông hỏi tây đối với hai phu thê bọn họ, nàng đã là nữ nhân có gia đình, bên cạnh lại không có ai nên tự nhiên nói chuyện cũng càng không kiêng kỵ, thứ gì cũng đều phải hỏi đến.
Rất nhanh, Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn liền chống đỡ không được, bị hỏi đến cái trán cũng đổ đầy mồ hôi, mười phần xấu hổ.
Mắt thấy việc sẽ còn kéo dài không dứt, Triệu Nhu liền không thể ngồi yên được nữa, vì để thoát khỏi hoàn cảnh này, Chu Cẩn Ngôn đành phải chủ động nhắc tới đề tài khác để giải vây cho Triệu Nhu, đề cập đến phò mã Lý Duyên của Triệu Huệ, hỏi tình trạng của Lý gia, đem lực hấp dẫn của Triệu Huệ chuyển rời đi nơi khác.
Tình cảm giữa Triệu Huệ và Lý Duyên rất bền chặt, là tình phu thê sâu nặng, là một giai thoại trong kinh thành. Nhắc tới Lý Duyên, Triệu Huệ cũng không nhịn được mà bị dẫn đi, ngược lại lại quay ra hàn huyên với Chu Cẩn Ngôn.
Trường tỷ không hỏi nữa, Triệu Nhu liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu liền nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn đang đưa mắt nhìn nàng, biết là hắn cố ý vì nàng mà xả thân cứu người nên Triệu Nhu vô cùng cảm kích, nàng lập tức nắm chặt tay rồi giơ lên làm hành động cảm tạ.
Cuối cùng, khi yến tiệc sắp bắt đầu thì Triệu Huệ mới kết thúc đề tài này.
“Được rồi, yến tiệc sắp bắt đầu rồi, ta phải trở về chỗ ngồi trước đây, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp a.”
Nàng thấy thời gian không sai biệt lắm thì liền vội vàng đứng dậy, muốn đưa bọn nhỏ rời đi, nhưng lại phát hiện tiểu nhi tử Lý Hưu của mình có vẻ như là nghiện chơi với Triệu Nhu, thích người tiểu dì này của hắn, ăn vạ trong lòng nàng không chịu rời đi.
“Hưu nhi phải đi nha, chúng ta đi tìm cha con có được không.”
Triệu Huệ nắm lấy tay nữ nhi Lý Tĩnh, ý đồ muốn thuyết phục Lý Hưu rời đi. Nhưng Lý Hưu lại lắc đầu, nãi thanh nãi khí nói: “Không cần…… Con muốn ở chỗ này với tiểu dì…… Dì tốt……”
*nãi thanh nãi khí: giọng sữa
Thấy bộ dáng Lý Hưu liều mạng ôm Triệu Nhu, Triệu Huệ dở khóc dở cười, rõ ràng là vừa rồi hắn còn rất sợ sệt, vậy thế nào mà chỉ vừa trong chớp mắt liền đã ăn vạ tiểu muội muội này của nàng rồi.
“Này sao được, con không thể gây thêm phiền toái cho dì……”
Triệu Huệ không muốn gây thêm phiền toái cho Triệu Nhu, nàng muốn nói lại và cố gắng thuyết phục thì lại bị Triệu Nhu giành trước một bước nói: “Trưởng tỷ, không sao đâu, không ngờ Hưu nhi lại thích ta như vậy, bất quá cũng chỉ là có thêm một bộ chén đũa, tỷ cứ tạm thời cho hắn ở đây đi, ta sẽ chăm sóc cho hắn, tỷ yên tâm.”
Khi Triệu Huệ và Chu Cẩn Ngôn nói chuyện phiếm thì nàng liền chơi với hai tỷ đệ Lý Tĩnh và Lý Hưu, yêu thích đối với hai hài tử này lại càng gia tăng thêm một phần, thấy Lý Hưu không chịu rời đi thì tự nhiên nàng cũng sẽ nói chuyện giúp hắn.
Khi nói lời này, nàng cũng không nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn ở một bên biểu tình đang có chút kỳ quái.
Nhìn thấy Lý Hưu đang ăn vạ trong lòng Triệu Nhu, ôm lấy bên hông nàng, cảnh tượng thật sự dính người khiến cho Chu Cẩn Ngôn lại không thể hiểu được mà cảm thấy không vui, trong lòng giống như có một cây kim cắm vào, có hơi chút khó chịu.
Ta đây là làm sao vậy, chẳng lẽ là ăn dấm của một hài tử?
Chu Cẩn Ngôn sờ sờ cái mũi của mình, cảm thấy chính mình đã suy nghĩ quá mức, hắn nghĩ từ từ rồi Triệu Huệ sẽ mang Lý Hưu đi thôi, nhắc nhở chính mình căn bản không cần suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng hắn chờ lại chờ đến khi nghe thấy Triệu Nhu muốn cho Lý Hưu ở lại, tâm hắn liền quýnh lên, vội vàng muốn khuyên nàng là chuyện này không tốt lắm đâu, nhưng mà hắn còn chưa nói ra thì Triệu Huệ cũng đã đồng ý với đề nghị của Triệu Nhu, cho Lý Hưu ở lại, còn nàng thì mang theo Lý Tĩnh trở về vị trí trước.