Chu Cẩn Ngôn vừa ra khỏi xe ngựa thì liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa khác, đó là một cỗ xe ngựa được trang trí xa hoa, cao quý mà bọn họ đã đụng phải.
Xem như giữa hai bên chỉ là va chạm vào nhau, cũng không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng mà dường như đối phương lại đang ỷ vào quyền thế của mình mà to giọng mắng mỏ, đưa tới vô số quần chúng vây xem, khiến cho hiện trường trở nên vô cùng náo nhiệt.
Chu Cẩn Ngôn nhíu mày, xuống xe, nhìn về phía tên đại hán đang kiêu ngạo mắng to kia.
*đại hán (người đàn ông to lớn)
Chỉ thấy quần áo người nọ đẹp đẽ quý giá, eo hoàn đai ngọc, chân đi ủng đen, một khuôn mặt chữ điền, mắt to, lông mày rậm, ngũ quan không giống như người ở Trung Nguyên, dáng người không cao nhưng cực kỳ cường tráng, trạm chính là tứ bình bát ổn, giữa mày còn ẩn chứa sát khí, xem ra hắn cũng không phải là một nô bộc bình thường, giống như là người đã từng xuất thân từ quân binh.
*đai ngọc (thắt lưng bằng ngọc)
*Trung Nguyên: Đồng bằng Trung Hoa
Ở bên cạnh hắn cũng có hơn hai mươi người đều quần áo bất phàm, bên trong trừ bỏ mã phu và người hầu ra thì còn có ba bốn người khác, còn lại đều là thị vệ, tất cả đều tinh tráng uy mãnh, chỉ cần nhìn khí thế thì cũng biết là những người đã từng gặp qua máu tanh.
Chu Cẩn Ngôn rùng mình, đoán chừng những người này cũng không đơn giản, có khả năng là sứ đoàn ngoại quốc hoặc là một bang phiệt thế tộc nào đó.
Để tránh tăng thêm hiểu lầm không đáng có, hắn chắp hai tay lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà thử thân phận của người bên trong xe, “Xin hỏi các hạ là người phương nào, vì sao lại dung túng cho hạ nhân hô to gọi nhỏ như vậy? Sự cố va chạm này còn chưa biết là ai đúng ai sai, vậy thì tại sao ngươi lại vội vã cho người kêu chúng ta xin lỗi trước? E là việc này cũng không quá thỏa đáng đi? Phải biết rằng nơi này chính là kinh thành dưới chân thiên tử, cũng không phải là một địa phương bình thường ……”
Hắn không tiết lộ thân phận công chúa của Triệu Nhu mà chỉ ám chỉ ở giữa rằng nơi này là kinh thành, thân phận của bọn họ cũng không hề đơn giản, nên tốt nhất là không nên đem việc này nháo lớn, mà hãy cho nhau một đường lui mới tốt.
Nhưng ở trong xe căn bản cũng không có người trả lời, mà tên đại hán vừa lớn giọng chửi bậy kia lại chạy tới cười ha hả một câu, “ Đây là kinh thành thì thế nào, chủ nhân nhà ta ngoại trừ cho lão hoàng đế Đại Sở kia mặt mũi ra thì những người khác chủ nhân nhà ta không sợ, ngươi còn không mau qua xin lỗi chủ nhân nhà ta đi.”
Tên đại hán thấy Chu Cẩn Ngôn khí chất văn nhược, giống như một thư sinh phế vật không nhấc nổi vật nặng thì liền tồn tại tâm tư muốn nhục nhã hắn, muốn làm cho hắn giống như tiểu kê (gà) mà dập đầu xin lỗi hắn ta ở trước mặt mọi người.
Lại không ngờ, hắn ta đã quá mức khinh địch. Tuy Chu Cẩn Ngôn nhìn có vẻ như văn nhược nhưng thật ra lại là người đã từng luyện qua võ công, hắn thấy đại hán vừa vươn tay tới thì liền khinh thân một cái nắm lấy cổ tay hắn ta, phản chế trụ lại hai tay của hắn ta, đánh hắn ta một cái khiến cho hắn ta không kịp ứng phó, gấp đến độ oa oa kêu to, “Đáng chết, tên nô Nam Man này, mau thả ta ra!”
*Nam Man
(南蠻, nghĩa là "người man rợ phương Nam") là thuật ngữ hàm ý miệt thị trong lịch sử Trung Quốc để chỉ các bộ lạc dân tộc ngoài Trung Nguyên cổ đại ở phía Nam Trung Quốc.
Trong lúc nhất thời, tất cả các thị vệ vốn dĩ còn đang chờ xem trò hay thì đều thay đổi sắc mặt, sôi nổi cầm đao xông tới, mà vài tên thị vệ mặc thường phục do Triệu Nhu mang tới cũng đã tiến lên bảo hộ xung quanh Chu Cẩn Ngôn.
Tình huống đột nhiên trở thành giương cung bạt kiếm khiến cho bá tánh vây xem đều la hét bỏ chạy tán loạn, Chu Cẩn Ngôn đang gắt gao trấn áp đại hán thì nghe thấy bên trong xe ngựa có tiếng động, tựa hồ như là Triệu Nhu muốn ra ngoài thì liền vội vàng nhẹ giọng nói một câu, “ Nàng đừng ra ngoài này, cứ ngồi ở bên trong đi.”
Hắn trộm ổn định Triệu Nhu, không muốn nàng đi ra ngoài để bị cuốn vào nguy hiểm, chờ sau khi nghe thấy âm thanh trong xe dừng lại và xác nhận Triệu Nhu sẽ không ngoài thì Chu Cẩn Ngôn mới quay đầu lại, lớn tiếng nói với người đối diện: “Các hạ đây là có ý gì? Hai xe ngựa ngoài ý muốn va chạm vào nhau chẳng qua chỉ là việc nhỏ, vì sao ngươi cứ phải dung túng cho hạ nhân làm lớn chuyện như vậy? Ta nghe cách nói chuyện của thị vệ ngươi thì đoán các hạ hẳn là người ngoại bang đi? Bất kể thân phận của ngươi có được tôn sùng như thế nào thì dù sao nơi này cũng là địa bàn của Đại Sở, chẳng lẽ các hạ cũng không có lo lắng gì hay sao?”
Lời nhắc nhở lần nữa của Chu Cẩn Ngôn dường như có tác dụng, hai bên giằng co một hồi thì rốt cuộc người trong xe cũng đã có phản ứng.
“Thu tay lại đi, thu hồi đao kiếm lại đi.”
Giọng nói giống như là của một nam tử trẻ tuổi, hắn nói chuyện lười biếng, ngữ khí nhẹ nhàng, vừa dứt lời thì trong cửa sổ xe liền có một cánh tay trắng nõn như ngó sen vươn ra, kéo rèm che ra, nghĩ chắc hẳn là thị nữ của nam tử trẻ tuổi kia.
Chu Cẩn Ngôn tò mò, hắn nhìn kỹ thì trông thấy trong cửa sổ xe có một người nam nhân mặt hơi nghiêng, da thịt trên mặt mịn màng, cái mũi cao thẳng, cánh môi nhỏ mỏng, màu mắt không phải thuần túy đen tuyền mà là có chút màu xanh lam, ngũ quan dung mạo thập phần tuấn mỹ.
Nếu như không phải vừa mới nghe thấy giọng nam không lẫn vào đâu được thì suýt nữa hắn cũng đã ngộ nhận người này là nữ nhân.
“Rốt cuộc các hạ là người phương nào?”
Chu Cẩn Ngôn nhìn thấy đối phương thu đao kiếm thì cũng ánh mắt ra hiệu cho thị vệ nhà mình ý bảo bọn họ lui lại, thuận tiện lại hỏi thân phận của đối phương.
Nam tử trong xe không trả lời câu hỏi của hắn, thậm chí hắn ta còn không quay đầu lại, ánh mắt cũng không nhìn về phía hắn, chỉ mở miệng nói: “Các hạ, ta đã cho hạ nhân thu đao kiếm để thể hiện thành ý của mình rồi, vậy thì có phải là ngươi cũng nên trả lại người của ta trên tay của ngươi hay không? Còn việc này cứ cho qua như vậy đi, là hạ nhân của ta có hơi vô lễ ương ngạnh một chút, khi về ta sẽ tự mình quản giáo lại bọn chúng.”
Tuy lời nói của hắn nghe có vẻ như không chân thành nhưng cũng đã có một sự nhịn chín sự lành rồi, tuy rằng Chu Cẩn Ngôn không vui nhưng cũng không muốn tiếp tục giằng co nữa, nếu như chọc cho cả kinh thành đều biết trận phong ba này thì sẽ khiến cho Triệu Nhu ra cửa gặp thêm nhiều phiền toái.
Cho nên, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn thoái nhượng một bước, buông đại hán ở trong tay ra, đẩy hắn ta ra ngoài, chắp tay nói: “Được, ta trả lại người cho ngươi, chúng ta đại sự hóa tiểu, việc nhỏ hóa vô, việc này cứ như vậy mà cho qua đi.”
Nói xong, hắn liền thật sâu nhìn thoáng qua nam tử bên trong xe, cởi bỏ áo choàng rồi xoay người trở lại bên trong xe.
Đại hán kia căm giận bất bình, vốn dĩ hắn ta đã định quay về rồi nhưng vừa quay đầu thì liền nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của Chu Cẩn Ngôn, hắn ta muốn quay đầu lại thì lại bị nam tử bên trong xe gầm lên một câu, gọi hắn ta trở về.
“Gia Luật, ngươi còn muốn làm cái gì, trở về, mất mặt một lần còn chưa ngại đủ hay sao?”
Giọng nói của nam tử nghiêm túc khiến cho Gia Luật sợ tới mức không dám đi nữa, đành phải vâng vâng dạ dạ đi đến trước cửa sổ xe, cúi đầu nhỏ giọng nhận sai, “Nhị vương tử, là tại hạ vô dụng, đã làm cho nhị vương tử mất mặt.”
Lời này của Gia Luật đã tiết lộ thân phận của nam tử, hóa ra hắn đúng là vương tử đến từ Tây Lương quốc, danh gọi Lý Nguyên Hạo, lần này vào kinh còn có một thân phận khác, đó chính là đặc phái viên đoàn phó sử của Tây Lương.
“Hừ, biết sai là tốt, ngay cả một người của Đại Sở mà ngươi cũng không đối phó được, còn bị người ta chế trụ, vậy mà ngươi còn muốn ta ra mặt bảo vệ cho ngươi, chẳng lẽ một thân thịt mỡ này của ngươi đều là bài trí không thành hay sao, quả thực là làm mất hết thể diện của Tây Lương quốc.”
Lý Nguyên Hạo nhìn Gia Luật ngoài xe, hận rèn sắt không thành thép nói.
Gia Luật bị mắng đến mức chỉ biết cúi đầu, tuy trong lòng hắn ta có bất bình nhưng hắn ta vẫn muốn đại ý rằng chính sự bất cẩn của mình mới làm cho tên nô Nam Man kia thực hiện được việc đánh lén, nếu như hắn đường đường chính chính tới thì tất nhiên là hắn ta sẽ không phải thua tên nô Nam Man kia.
Nhưng một câu hắn ta cũng không dám nói, dù sao hắn ta cũng biết tính cách của nhị vương tử, nếu khi hắn đang quở trách mà còn tìm cớ thì kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm, cho nên hắn ta đành phải thừa nhận sai lầm của mình cho xong việc.
Lý Nguyên Hạo mắng mắng, thấy Gia Luật không ngừng cúi đầu nhận sai thì cũng không còn hứng thú nữa, liền tha cho Gia Luật, “Thôi, tên nô tài ngu xuẩn như ngươi dù có mắng nữa thì cũng không biết tiến bộ, đi thôi, chúng ta còn có việc phải làm.”
Gia Luật thấy Lý Nguyên Hạo rốt cuộc cũng ngừng nói thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vẻ mặt buồn bực lập tức lộ rõ nét vui mừng trên mặt, ngẩng đầu cười hỏi: “Nhị vương tử, chúng ta đi đâu vậy, ta sẽ cho người phân phó xuống dưới.”
Lý Nguyên Hạo không lập tức trả lời, rèm cửa sổ xe được che bởi cánh tay ngó sen trắng nõn vừa mới mở ra lại bị hắn thả lại xuống dưới, cuối cùng Gia Luật mới nghe thấy một âm thanh nhàn nhạt truyền ra từ bên trong, “Đi, chúng ta đi tới chùa Đại Hiền, gặp người đệ đệ cao tăng cùng mẹ khác cha kia của ta một lần……”
Tác giả: Hai tập này hơi rắc rối, mình hơi bị Kevin nên trước tiên phải cúng chương lớn 2000 chữ.