Hành động của An Bình hôm đó thật sự khiến ta giận đến phát run.
Khi quay về hố bùn, ta cuộn mình bên cạnh Tiểu Lam đang ngủ đông, tức giận trút hết nỗi bực dọc:
"Thử nghĩ mà xem, Tiểu Oa ta bôn ba trước sau, suýt nữa đông cứng dưới trời tuyết, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội cho nàng, vậy mà nàng lại không biết trân trọng!
"Đường đường là một Công chúa, gan còn không lớn bằng ếch! Sợ cái lão cá chạch già ấy làm gì? Ngay cả lúa trong ruộng còn biết cúi đầu, làm người sao có thể không hiểu đạo lý tiến thoái ấy nhỉ!
"Đường hoàng là một Công chúa, lại chẳng có chút dũng khí nào! Ngay cả một con ếch như ta cũng hiểu, kẻ tráng sĩ đã không c.h.ế.t thì thôi, nếu c.h.ế.t cũng phải lưu danh thiên cổ! Thân là Công chúa, vốn dĩ là ánh trăng trên trời, dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t một cách xứng đáng, sao có thể cam chịu làm đám bùn lầy nơi xó xỉnh!"
Cơn giận của ta đủ lớn để đánh thức Tiểu Lam khỏi giấc ngủ đông.
Nó nghe xong hết lời ta nói, chỉ thở dài một tiếng: "Có lẽ, nàng không chỉ vì sợ hãi, mà còn có điều không muốn."
"Không muốn gì? Nàng không muốn điều gì?"
"Không muốn gặp lại Bắc Lương Vương. Ngươi nghĩ xem, An Bình Công chúa bốn tuổi đã cùng phế hậu bị giam cầm, chứng kiến huynh trưởng c.h.ế.t vì bệnh, mẫu phi nhảy xuống giếng tự tử, rồi chợt nhận ra sự vô tình và tàn nhẫn của phụ vương mình, làm sao nàng không sợ hãi được?
"Vinh hoa phú quý, quyền thế cao sang, rốt cuộc chỉ là hư không. Có lẽ nàng đã sớm hiểu đạo lý ấy, chấp nhận số phận, và không muốn tìm cách lấy lòng phụ vương của mình nữa."
Rõ ràng, Tiểu Lam nhìn nhận mọi việc sâu sắc hơn ta.
Nhưng ta vẫn không thể chấp nhận cái gọi là "không muốn" của An Bình.
Ta nói với Tiểu Lam:
"Nước chảy xuống chỗ thấp, còn nàng thì rõ ràng có thể sống tốt hơn, vậy mà lại trốn trong xó xỉnh chịu khổ, chẳng phải càng yếu đuối hay sao!
"Sống là phải phản kháng! Phải phản kháng! Giống như chúng ta, loài ếch, lẽ nào cứ gặp rắn chuột là đành chịu c.h.ế.t sao? Dù có bị ăn, cũng phải chống trả đến cùng, phải để chúng biết rằng không dễ động vào ta, c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cho đáng!
"Ếch đã như thế, con người càng phải như thế! Vì hai chữ tôn nghiêm, có thể thất bại, nhưng không thể khuất phục!
"Hành động của An Bình chính là nhu nhược! Nàng đã bị người đời lãng quên, ai còn để tâm nàng muốn hay không muốn? Nếu ta là nàng, nhất định sẽ nghĩ cách thoát ra! Phải nắm lấy mọi cơ hội! Sâu đo uốn mình chẳng phải để c.h.ế.t ngạt trong hang, rồng rắn nằm im cũng không chỉ để giữ mạng! Có câu rằng: 'Dù ếch ở trong bùn vẫn mang chí lớn ngàn dặm!' Cần yếu đuối thì yếu đuối, cần xuất kích thì xuất kích..."
Lời lẽ đầy khí phách của ta hôm ấy, thành công khiến Tiểu Lam phải nhìn ta bằng ánh mắt khác.
Hắn gật đầu tán thưởng: "Tiểu Oa này, quả thật ngươi còn xứng làm Công chúa hơn cả An Bình."
Gặp quỷ thật mà, Tiểu Lam, con ếch này lại đoán trúng phóc.
Năm Thái Nguyên thứ năm, vào tiết Lập Hạ, Công chúa An Bình qua đời.
Nàng bị hạ độc mà chết.
Còn ta, Tiểu Oa, bị giẫm chết! Nhưng oan oan tương báo, ta từ một con ếch hóa thành người, trở thành Công chúa An Bình.
Mọi chuyện bắt đầu từ mùa xuân năm đó.
Sau một mùa đông lạnh giá, Khâu cô cô cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng.
Thi thể già nua của bà nằm co quắp trên giường, gầy nhỏ như một chiếc lá khô.
Ta ở bên cạnh An Bình từ lúc bình minh cho đến khi trời tối, chứng kiến nàng rơi lệ suốt ngày dài.
Phượng Hoàn Điện tiêu điều, chỉ còn vang vọng tiếng khóc nức nở của nàng, hòa cùng màn đêm khiến nơi đây càng thêm lạnh lẽo âm u.
Thi thể của Khâu cô cô nằm đó suốt mấy ngày, khi trời dần ấm lên, mùi hôi thối đã bắt đầu bốc lên nhè nhẹ.
Khi ánh sáng buổi sáng lần nữa tràn vào, An Bình với đôi mắt đỏ hoe cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng.
Ở tuổi mười lăm, nàng bắt đầu dùng đôi tay nhỏ bé của mình đào đất trong góc vườn rau, để tạo một cái hố nhỏ đủ chôn cất Khâu cô.
Móng tay nàng bị gãy, đất bám đầy, m.á.u thấm qua từng khe móng, nhưng cuối cùng nàng cũng làm xong.
An Bình đắp lên một gò đất nhỏ, làm thành mộ phần cho Khâu cô cô.
Nàng muốn thắp hương và đốt vàng mã để cúng tế Khâu cô cô, nhưng nàng chẳng có gì cả.
Vì vậy, nàng vào phòng, lấy ra một chiếc trâm vàng.
Chiếc trâm vàng hình hoa sen đó là kỷ vật duy nhất mà mẫu phi để lại cho nàng.
Nàng dùng khăn gói kỹ chiếc trâm, rời khỏi Phượng Hoàn Điện, đi đến con đường nhỏ tìm một thị vệ đang canh giữ ở Tây Cung.
Thị vệ ấy tên là Tôn Hàn Châu, năm nay vừa tròn mười chín tuổi.
Tôn Hàn Châu và An Bình không phải lần đầu gặp mặt.