Bình Bảo Hầu suy tính thiệt hơn, không muốn vì chuyện này mà đắc tội với nước Ngụy.
Nhưng đồng thời, hắn cũng lo lắng rằng, nếu gả Công chúa cho nước Ngụy, nàng sẽ quay lại chống đối hắn trong tương lai.
Cuối cùng, hắn đồng ý lời cầu hôn.
Thế nhưng, khi Thái Hành Công chúa rời ngục, thay áo tân nương, bước vào kiệu hoa, đi qua con phố chật kín người, đám đông dân chúng đã bao vây nàng không còn đường thoát.
Bình Bảo Hầu đứng trên trà lâu, lại một lần nữa che mặt khóc lóc đầy bi ai.
"Hi Oa, thúc thúc không đành lòng g.i.ế.c con.”
"Con cũng thấy rồi, là bách tính ra tay."
Thái Hành Công chúa từ nhỏ đã nghịch ngợm, có lúc còn kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng suốt cuộc đời mình, nàng chưa từng làm điều gì tổn hại đến dân chúng Yến Quốc.
Phụ vương nàng, Trung Sơn Vương, là người nhân từ. Huynh trưởng nàng, Thái tử Thôi Trực, có trái tim như Bồ Tát.
Chính nàng, năm mười lăm tuổi, đã theo tướng quân ra chiến trường Bắc Quan, bảo vệ Yến Quốc khỏi bị xâm lăng.
Nàng luôn yêu thương dân chúng của mình, hy vọng Yến Quốc mãi thái bình thịnh trị, mưa thuận gió hòa.
Nhưng giờ đây, ngồi trên kiệu hoa, nàng tận mắt chứng kiến cảnh thị vệ của mình phải chiến đấu với dân chúng.
Những gương mặt từng thuần hậu giờ đây méo mó vì giận dữ, trong mắt là sự tàn nhẫn như muốn xé xác nàng ra mà ăn thịt, uống máu.
Trong khoảnh khắc ấy, một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Có đáng không?”
"Bọn họ muốn ngươi chết, muốn băm vằm ngươi thành trăm mảnh, ngươi thấy rõ chưa?”
"Ngươi có căm hận không? Có muốn báo thù không?”
"Đừng sợ, Công chúa điện hạ, ta sẽ giúp ngươi."
Trình Lam Ngọc không ngờ rằng, tinh phách còn sót lại của Huống Thủy Giao, thứ mà hắn mãi không thể cảm nhận, thực chất đã ẩn nấp trong cơ thể của Thái Hành Công chúa.
Luồng tinh phách ấy yếu đến mức gần như không thể nhận ra. Nó dập tắt hoàn toàn tà khí, yên lặng như đã chết, lẩn trốn suốt bấy lâu.
Nếu Trình Lam Ngọc còn ở Yến Quốc, nó sẽ không bao giờ xuất hiện.
Nếu trong lòng Công chúa không có hận thù, tinh phách ấy sẽ mãi mãi không xuất hiện. Qua một thời gian nữa, nó cũng sẽ tự tan biến, lặng lẽ như chưa từng tồn tại.
Nhưng cuộc đời khó mà lường trước được. Chính hận ý của Thái Hành Công chúa đã khiến tinh phách sắp tiêu vong ấy ngửi thấy hơi thở của cơ hội.
Khi thị vệ đưa thanh Lăng Sương kiếm cho Công chúa để nàng phòng thân, luồng tinh phách đã chui ra, bám vào thanh kiếm.
Nó thì thầm với nàng: "Ra tay đi, dân chúng không có lòng nhân nghĩa, ngươi cũng không cần giảng đạo lý.”
"Giết bọn chúng đi!”
"Giết hết bọn chúng! Ngươi sẽ thoát ra được!”
"Giết hết lũ hèn hạ này! Chúng thiển cận, độc ác, lại nhẫn tâm vô cùng."
Lăng Sương bảo kiếm là món quà mà Trình Lam Ngọc tặng Công chúa. Khoảnh khắc tinh phách nhập vào thanh kiếm, hắn lập tức cảm nhận được sự khác thường. Hắn tính toán một phen, sắc mặt liền tái nhợt.
Nếu Thái Hành Công chúa bị xúi giục, vung kiếm gây thương tổn, nàng sẽ không bao giờ có đường quay đầu lại.
Ác nghiệp ác báo, chính là thời cơ hoàn hảo để Huống Thủy Giao tái sinh.
Nó sẽ dẫn dắt Thái Hành Công chúa bước vào ma đạo.
Khi Trình Lam Ngọc xuất hiện tại thành Xương Lê, mọi chuyện đã kết thúc.
Công chúa không bị hận ý làm mờ mắt. Nàng đứng trên kiệu hoa, giơ cao thanh Lăng Sương kiếm, tự vẫn mà chết.
Ngày hôm ấy, trời vốn trong xanh vạn dặm. Nhưng khi nàng tự vẫn, mây đen liền kéo đến, gió mưa bỗng chốc ùn ùn.
Thái Hành Công chúa mặc hỷ phục, mái tóc dài xõa tung, ngã xuống trong kiệu hoa, nơi rèm che bị gió thổi tung bay.
Trong tay nàng vẫn cầm lấy cây trâm ngọc, món trang sức đã bị m.á.u nhuộm đỏ, đỏ đến chói mắt.
Công chúa với vẻ mặt bình thản, đôi mắt mở trừng trừng, cả người như tỏa ra vẻ đẹp kiên định và bi thương vô hạn.
Trình Lam Ngọc đứng ngẩn người nhìn nàng.
Trời đổ mưa rồi.
Ý thức của Thái Hành Công chúa dần tan biến, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, dường như nàng cảm nhận được điều gì đó.
Máu từ trong miệng nàng không ngừng trào ra, nàng khẽ thốt lên ba chữ:
"Trình, Lam, Ngọc…"
Thái Hành Công chúa không nên biết cái tên này.
Việc nàng biết đến nó, chắc chắn là do luồng tinh phách của Huống Thủy Giao đã xâm nhập vào trí óc nàng.
Luồng tà khí được giải phóng từ nó, khiến cả nàng và tinh phách sắp cùng nhau tiêu tán.
Đó là một sự tiêu vong hoàn toàn, hồn phách tan biến.
Bởi vì Thái Hành Công chúa không làm theo lời tinh phách, nó đã nổi giận.
Trình Lam Ngọc chưa từng hiểu được thế nào là chữ "tình".
Khi Thái Hành Công chúa qua đời, đôi mắt nàng vẫn mở. Ánh nhìn của nàng thật bình thản.
Trình Lam Ngọc nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng, đôi mắt nàng sáng rực, mang theo sự kiêu ngạo đầy sinh khí:
"Ngươi kế thừa ai? Trẻ như vậy, có thể dạy ta điều gì?"
"Trình Phủ Quân, đợi ta trở về."
"Phụ vương đã làm chủ, ban hôn cho chúng ta. Người nói ta đã mười sáu, đến tuổi thành thân rồi."
"Trình Phủ Quân, ta nguyện ý thử thay đổi, cố gắng trở thành người con gái mà ngươi thích. Ngươi biết rõ lòng ta, ta yêu ngươi, suốt đời không thay đổi."