Ta nhớ rất rõ, trong nội điện của Phương Vi Đạo có treo một thanh bảo kiếm với vỏ xanh ngọc bích.
Trên chuôi kiếm còn khảm một viên đá xanh lấp lánh tuyệt đẹp.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã vô cùng thích nó.
Lúc này lại càng ngứa ngáy trong lòng, liền mặt dày chạy đến tìm hắn.
Quả nhiên, Phương Vi Đạo không muốn đưa kiếm cho ta. Hắn nhỏ mọn nói: "Hôm trước nàng nói ta thế nào nhỉ? Rằng ta là con gà què, không có phong thái oai hùng của ếch, còn thua xa ếch?"
"Ôi, ta đã từng nói thế sao? Ta không nhớ nữa, nhưng đúng là ta có hơi nóng tính. Quốc sư đại nhân, ta xin lỗi ngươi nhé."
Phương Vi Đạo ngồi xếp bằng dưới đất, tay cầm chày nghiền dược liệu trong cối đá nhỏ.
Chiếc cối đá bằng ngọc tinh xảo nằm trong đôi tay trắng trẻo, thon dài của hắn, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Dáng vẻ thuần thục của vị quốc sư áo trắng tựa như tiên nhân, dưới ánh sáng từ lò luyện đan càng thêm phần tôn quý và tuấn mỹ.
Trông hắn chẳng khác nào một bức tranh thoát tục.
Ngay cả ta – vốn là một con ếch hóa người – cũng bị hắn làm cho sững sờ.
Dưới ánh nhìn đầy kinh ngạc của ta, Phương Vi Đạo chậm rãi quay đầu, mỉm cười nhẹ, rồi thốt lên bốn chữ: "Gà què không cho."
Ánh mắt ta lập tức trở lại bình thường, nhìn hắn với vẻ mặt đầy uất ức: "Quốc sư đại nhân, ngươi so đo với một con ếch làm gì, đừng nhỏ mọn thế chứ.”
"Ngươi từng nói rằng việc gì làm được thì sẽ giúp ta. Thanh kiếm này của ngươi treo ở đây mãi không dùng, để đó sẽ gỉ sét mất."
"Đây là thanh kiếm Lăng Sương, có thể cắt ngọc, c.h.é.m vàng, được rèn từ khí của tám phương. Nó không gỉ sét đâu."
"Ôi, lợi hại vậy sao! Nếu không tặng, cho ta mượn dùng tạm cũng được chứ?"
"Không cho mượn."
"… Quốc sư đại nhân, ngươi là người tốt, nhưng trong thâm tâm ngươi khinh thường ếch, đúng không?"
"Hả?"
"Có lẽ vậy. Ếch không xứng có được một thanh kiếm quý giá. Những gì ngươi từng nói về Huy Nguyệt Thiềm, về việc thân phận và hình dáng không ràng buộc được linh hồn cao quý, đều là lừa ta.”
"Hóa ra, là ta không xứng đáng.
"Ngươi không biết đâu, trong cung này có bao nhiêu người muốn lấy mạng ta. Kể từ khi ta hóa thành người, ngày nào ta cũng sống trong sợ hãi, chẳng dễ dàng chút nào.”
"Trước đây từng có hai thị vệ lẻn vào phòng ta, định bóp c.h.ế.t ta trong im lặng. Kết quả, một người c.h.ế.t oan, còn người kia chạy thoát. Ta không biết hắn sống hay chết, chỉ biết có thể hắn đã bị diệt khẩu, hoặc đang ẩn nấp để tìm cơ hội hại ta lần nữa.”
"Vì thế, ta không dám ngủ trên giường, chỉ có thể trèo lên xà nhà mới yên tâm chợp mắt.
"Đến uống nước ta cũng không dám dùng nước trong phòng mình, đi vệ sinh cũng phải cảnh giác xem có ai phía sau hay không. Ta nghĩ ta thật sự cần một thanh kiếm để tự vệ, nhưng ngươi lại không chịu cho mượn.”
"Cũng phải thôi, ta chỉ là một con ếch, ngoài Tiểu Lam và Thôi Chức, chẳng ai quan tâm đến ta cả.”
"Xem Quốc sư đại nhân như bằng hữu, quả là trò cười lớn. Ta đã trèo quá cao rồi…"
"Hahaha! Hahahahaha! Đa tạ Quốc sư đại nhân nhé!!"
Ta không thể kìm được niềm vui sướng trong lòng, chống nạnh ngửa mặt cười lớn, rồi vội vàng lao tới lấy thanh kiếm Lăng Sương treo trên tường.
Sợ hắn đổi ý, ta như cơn gió chạy ra ngoài, quay đầu lại giơ thanh kiếm lên, lớn tiếng hô: "Phương Vi Đạo! Bản Công chúa tuyên bố, ngươi có phong thái oai hùng của ếch! Ngươi cũng đẹp trai như ếch vậy! Ngươi không phải gà què! Bản Công chúa phong ngươi làm ếch đại tiên!"
Qua cánh cửa điện mở rộng, ta thấy Phương Vi Đạo khẽ cong môi cười, ánh mắt tràn ngập vẻ thích thú.
Hắn nói: "Chạy chậm thôi. Kiếm đã tặng nàng rồi, chẳng ai tranh với nàng đâu."
Từ khi có thanh kiếm Lăng Sương trong tay, với ta mà nói, chẳng khác nào ếch mọc thêm cánh.
Đêm ấy, ta cầm kiếm chạy thẳng đến tẩm cung của An Ninh Công chúa.
Đang lúc nàng ngủ say, ta liền túm lấy nàng lôi xuống giường, sau đó vung kiếm c.h.é.m tan tành chiếc giường của nàng.
"Cảnh Ninh vương muội, tỷ tỷ đến xem thử xem muội có tè dầm không!"
An Ninh Công chúa kinh hoảng, sau đó giận đến phát điên.
Nàng đứng chân trần trên sàn, lớn tiếng sai cung nhân xông lên bắt ta.
Ta lạnh lùng quay đầu, giơ kiếm chỉ thẳng vào họ: "To gan! Xem ai dám cản ta!"
Bọn cung nhân bị ta dọa cho đứng chôn chân tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.
Còn ta, dường như thú tính trỗi dậy, lại phát điên lần nữa.
Ta vung kiếm, c.h.é.m sạch mọi thứ trong phòng An Ninh Công chúa, từ bàn ghế, băng ghế, đèn đuốc trong phòng, tất cả đều tan tành.
An Ninh Công chúa sợ đến mức kêu gào không ngừng.
Ta thì cười lớn đầy hả hê.
Cuối cùng, ta hiên ngang rời đi, để lại một câu đầy tán thưởng: "Kiếm tốt! Quả là kiếm tốt!"
Phá tan hoang tẩm cung của An Ninh Công chúa xong, ta vẫn thấy chưa đã.
Lại hứng chí chạy tới cung điện của Thục Chiêu Nghi.