Gần đây dáng đi của hắn có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng lại đưa tay đỡ lấy eo.
Ta từng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đáp: "Không sao, chỉ vô ý bị thương mà thôi."
Lúc này, Phương Vi Đạo đưa chiếc áo choàng trong tay cho ta, nhẹ giọng nói: "Trời ngày càng lạnh, lần sau Công chúa ra ngoài, hãy mặc chiếc áo này."
Chiếc áo choàng lông hồ ly màu bạc mềm mại, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Ta có chút cảm động, dù đã mất đi Tiểu Lam, nhưng bên cạnh ta vẫn còn Phương Vi Đạo. Trời cao vẫn còn ưu ái ta.
Phương Vi Đạo hỏi ta tìm hắn có việc gì, ta liền đưa chiếc hộp lá sen ra và giải thích.
Người huynh đệ dế mèn trong hộp lá sen trông yếu ớt như sắp không trụ nổi nữa.
Phương Vi Đạo cúi nhìn nó, chậm rãi nói: "Côn trùng cũng như hoa cỏ, sớm nở tối tàn, dế không biết xuân thu, nó đã sống quá lâu, cũng đến lúc nên đi rồi."
"Ta biết, tất nhiên ta biết, nhưng ta không nỡ. Ta muốn giữ nó thêm một thời gian, ít nhất là qua được mùa đông này."
"Nhưng như vậy có cần thiết không? Trên đời làm gì có bữa tiệc nào không tàn."
"Nhưng, Thôi Chức rất quan trọng với ta. Phương Vi Đạo, nếu ngươi cũng có thứ mình quý trọng, ắt hẳn ngươi sẽ hiểu hai chữ tình nghĩa khó buông bỏ thế nào. Ta nguyện làm mọi cách để giữ Thôi Chức thêm một thời gian. Xin ngươi hãy giúp ta."
Ta quỳ ngồi trước mặt Phương Vi Đạo, ánh mắt chân thành, giọng nói tha thiết.
Phương Vi Đạo hơi nhíu mày, không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch: "Cứ để nó ở lại đây, có lẽ sẽ sống thêm được một thời gian."
Ta vội vàng gật đầu, ghé lại gần, nhìn Phương Vi Đạo nhặt một cọng cỏ từ mâm, nhẹ nhàng chạm vào Thôi Chức trong hộp lá sen.
Ánh lửa bập bùng từ lò luyện đan chiếu lên gương mặt hoàn mỹ của hắn, càng làm nổi bật vẻ thanh khiết như ngọc, rực rỡ như ánh trăng bạc.
Thần thái của hắn quả thật xứng đáng với danh xưng Quốc sư phong nhã.
Không biết từ đâu trỗi dậy một ý nghĩ kỳ quặc, ta khe khẽ ghé vào tai hắn, thấp giọng hỏi: "Gần đây Lương Vương ở lì trong cung, có phải lại bệnh rồi không?"
Phương Vi Đạo khẽ "ừm" một tiếng, liếc nhìn ta.
Khoảng cách giữa hai chúng ta rất gần, chỉ cách nhau gang tấc, ta có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt hắn.
Ta nói: "Không lâu trước, Thục Chiêu Nghi đã qua đời vì bệnh. Hiện tại sức khỏe của Lương Vương cũng không ổn. Trong hoàng tộc, số lượng Vương tử còn lại chẳng nhiều, mà những người trong bọn chúng đều rất tầm thường. Người có hy vọng kế thừa vương vị nhất vẫn là Ngũ vương tử Lương Diễm, nhưng hắn mới chỉ mười hai tuổi. Ngươi nói xem, nếu sau này ta phụ hắn chấp chính, liệu có được không?"
Phương Vi Đạo hẳn không ngờ rằng ta lại có dã tâm như vậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn ta.
Ta nhíu mày, đặt tay lên vai hắn, giọng nói âm trầm: "Sao? Ngươi coi thường ta à?"
Phương Vi Đạo: "…"
Ta: "Ngươi nghĩ Công chúa ếch không biết trị quốc sao?"
Phương Vi Đạo: "… Công chúa thử nói xem, trị quốc là như thế nào?"
"Trị quốc cũng như nấu cá, không thể tùy tiện lật đảo, lật nhiều sẽ nát; nhưng cũng không thể không lật, không lật sẽ cháy.”
"Quốc gia được trị tốt hay không, cốt yếu nằm ở nỗi khổ và niềm vui của bá tánh. Dù ta luôn ở trong hoàng cung Bắc Lương, nhưng biết rõ với đức hạnh của lão cáo già Lương Vương, đời sống của dân chúng chưa chắc đã tốt, e rằng khổ nhiều hơn vui.”
"Nếu để ta cầm quyền, nhất định sẽ thi hành pháp luật nghiêm minh, suy xét nguy nan của dân, rối loạn của nước, đồng thời nghiền ngẫm hưng vong tiền triều. Suy nghĩ ba lần rồi mới hành động, lại thêm trí thông minh của ta, làm sao không trị được một đất nước?"
Một Công chúa từ loài ếch mà hóa thành, nói ra những lời lớn lao như vậy, thực sự khiến người ta bật cười.
Nhưng Phương Vi Đạo lại nghiêm túc nhìn ta, không hề cười.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, ẩn chứa một tia d.a.o động: "Đáng tiếc, Công chúa không thể như ý nguyện."
"Hửm? Vì sao?"
"Bởi vì khí số của Bắc Lương đã tận, đất nước này sắp diệt vong rồi."
"Cái gì?"
Ta trợn tròn mắt, nhanh chóng vận động đầu óc suy nghĩ.
Từ khi thiên hạ loạn lạc, phía Bắc và Tây Nam chia thành hơn mười quốc gia, thêm vào đó là các bộ tộc du mục như Nhu Nhiên, Thiết Lặc, chiến tranh chưa bao giờ ngừng.
Bắc Lương lập quốc nhờ vào công lao của tổ tiên Vương Thượng, người đã đánh bại và g.i.ế.c c.h.ế.t Lương Châu Mục thuộc triều đại trước. Sau đó, Bắc Lương chọn định đô tại Cô Tàng, từ đó xây dựng nên vị thế bá chủ vùng Hà Tây như ngày nay.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Phía Bắc thành Cô Tàng là Nhu Nhiên, nhiều năm qua đã bị Đại Ngụy đánh tan tác.
Phía Tây Nam thành Cô Tàng, đất Thổ Hồn và nước Tần, tuy từng giao chiến vài lần với Bắc Lương, nhưng để khiến Bắc Lương diệt quốc chỉ dựa vào họ thì ta không tin.
Dẫu rằng Bắc Lương hiện tại cai trị không tốt, sức mạnh đã không còn như xưa, nhưng trong mắt các tiểu quốc xung quanh, vẫn là một quốc gia khó đối phó.
Kẻ duy nhất có thể dễ dàng khiến Bắc Lương diệt quốc, e rằng chỉ còn Đại Ngụy hùng mạnh.