Nhìn hai cái xác trong phòng, ta không khỏi run rẩy, sau đó làm giống hệt tên thị vệ bỏ chạy kia: lặng lẽ rời khỏi phòng.
Lúc này bên ngoài đã không còn ai canh giữ, ta lập tức chuồn đi.
Ta không tìm thấy Tiểu Lam ở Phượng Hoàn Điện.
Cũng chẳng thấy Thôi Chức.
Trước đó, sau khi Thục Chiêu Nghi bị ta dùng nọc độc phun vào mắt, Bắc Lương Vương đã ra lệnh rải vôi và bột diêm khắp hoàng cung, ngay cả lãnh cung cũng không ngoại lệ.
Trong Phượng Hoàn Điện, dấu vết của việc rải bột diêm vẫn còn rõ ràng, khiến ta lo lắng không biết Tiểu Lam và Thôi Chức có bị trúng độc mà c.h.ế.t không?
Nhưng ngẫm lại, Tiểu Lam lợi hại như thế, Thôi Chức cũng vô cùng dũng cảm, chắc chắn họ đã thoát thân.
Ta quyết định đến hồ Bồng Lai ở trung cung để thử vận may.
Với một kẻ từng là ếch như ta, việc len lỏi trốn chạy trong hoàng cung không phải là chuyện khó.
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng ẩn mình sau lớp mây mờ, ta bò sát mặt đất, giống như một yêu tinh nửa người nửa ếch, ánh mắt đầy cảnh giác, động tác lanh lẹ.
Để tránh bọn thị vệ tuần tra, ta luồn vào các luống hoa, nấp trong các bụi cỏ, bò sát mặt đất với dáng vẻ kỳ quái.
Đây là lần đầu tiên ta đến hồ Bồng Lai.
Ngày trước Tiểu Lam luôn bảo, gần hồ Bồng Lai có một khu giả sơn, nơi đó có một con rắn lớn vô cùng hung hiểm.
Ta từng bị rắn nuốt, trong lòng còn đầy ám ảnh, nên không dám tới gần.
Giờ đến hồ Bồng Lai, ta mới biết nơi này rộng lớn đến nhường nào.
Ta tìm kiếm khắp nơi, gọi "ếch ộp" không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thấy dấu vết của Tiểu Lam.
Cuối cùng, mệt quá, ta thở dài ngao ngán, chống cằm ngồi xổm dưới một gốc cây bên hồ nghỉ ngơi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi cảm nhận được bóng đen bao phủ lên đầu, ta run rẩy ngẩng mặt lên.
Cảm giác tử thần đang tới gần này, lần trước là từ một đôi giày đỏ đế đen có họa tiết chu tước và mây lành.
Còn lần này, là từ một con rắn khổng lồ đen ngòm!
Tiểu Lam không hề nói dối!
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ở khu giả sơn gần hồ Bồng Lai, thật sự có một con rắn lớn!
Ta chưa từng thấy con rắn nào vừa lớn vừa kỳ quái đến thế!
Nó đen bóng, thân hình to lớn dựng thẳng trên đầu ta, lưỡi không ngừng phun phì phì, đôi mắt thẳng đứng lạnh lẽo và độc ác, nhìn chằm chằm vào ta đầy ghê rợn.
Ta bị dọa sợ đến ngã ngửa, hét lên một tiếng rồi lao thẳng xuống hồ nước trước mặt.
Giữa mùa hè, ta tận dụng tối đa ưu thế của một con ếch, hai chân đạp mạnh, cố hết sức bơi thật xa.
Con rắn khổng lồ phía sau không chịu thua, bám sát ngay sau lưng ta, trườn trong nước như một con giao long đang giận dữ.
Bất chợt, dường như cái đuôi của nó đã chạm vào chân ta.
Ta hoảng hốt đến run rẩy, càng ra sức bơi nhanh hơn nữa.
"Á! Cứu với! Tiểu Lam, cứu ta!"
Nhưng trong giờ phút nguy cấp ấy, Tiểu Lam không xuất hiện. Hóa ra, dù làm ếch hay làm người, vẫn phải dựa vào chính mình.
Ta dồn hết sức lực, hướng về nơi có ánh sáng phản chiếu từ mặt nước xa xa mà bơi tới.
Đó là một tòa lầu các rực rỡ ánh đèn, nổi bật giữa sự tĩnh lặng của những cung điện tại trung cung, đứng sừng sững như một tảng đá kiên cố giữa màn đêm.
Khi bơi đến bờ, ta đã kiệt sức.
Lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa thiêu đốt, đ.â.m xuyên qua từng cơ quan nội tạng.
Cảm giác như linh hồn ta sắp thoát ra khỏi thân xác.
Đưa một tay lên khỏi mặt nước, ta đã dùng đến chút sức lực cuối cùng.
Con rắn khổng lồ phía sau, trong bóng tối, há cái miệng đỏ lòm, sẵn sàng nuốt chửng ta.
Ngay lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, khi ta tưởng chừng mình lại sắp mất mạng, một bàn tay đã nắm chặt lấy tay ta đang giơ lên.
Một sức mạnh từ bên ngoài kéo ta ra khỏi mặt nước.
Tiếng nước vỡ òa trong không gian, và khi ngoi lên khỏi mặt nước, điều đầu tiên đập vào mắt ta là bóng dáng của một người vận y phục màu trắng.
Giữa ánh trăng vừa ló ra khỏi đám mây, tòa hành cung nguy nga rực rỡ ánh đèn hiện ra trong tầm mắt.
Những làn khói mờ ảo quấn lấy mặt đất, khiến cảnh vật như bước ra từ một bức tranh thần tiên chốn trần thế.
Người nam nhân trong bộ áo trắng, tuấn tú như thần tiên, đôi mắt lạnh lùng mà sáng ngời tựa vì tinh tú trên cao.
Khuôn mặt hắn đẹp đến mức khó diễn tả, tựa như ánh xuân rạng rỡ mà không làm mất đi khí chất lãnh đạm của sương thu.
Khi ta còn đang bàng hoàng không biết hắn là tiên hay là người, hắn đã đứng thẳng dậy, kéo ta vào lòng.
Con rắn khổng lồ trong nước bất ngờ phóng lên, hung hãn lao về phía ta.
Nam tử áo trắng không hề chớp mắt, đưa tay lên trước, và ngay lập tức, một tiếng "ong" rung động vang lên khắp không gian, chấn động đến tận tim ta.