Thục Chiêu Nghi khóc lóc như thật, bằng chứng nhân chứng đều đủ đầy. Ngay cả Bắc Lương Vương, vốn nổi tiếng đa nghi, cũng không tìm được lỗi nào.
Rốt cuộc, Thục Chiêu Nghi thực sự không có động cơ g.i.ế.c An Bình.
Trinh Tần ở bên cạnh cảm thán:
"Vậy ra Công chúa An Bình tự mình trúng độc mà chết."
Bắc Lương Vương nhíu mày, kết luận mọi chuyện bằng một câu:
"Ngốc nghếch như heo!"
Nói xong, ánh mắt ông ta rơi xuống người cung nữ đang quỳ:
"Nếu Công chúa hái hoa dưới mắt ngươi, vậy ngươi hãy theo nàng mà tuẫn táng."
Cung nữ mặt mày tái nhợt, kinh hoàng ngẩng đầu.
Thục Chiêu Nghi phản ứng rất nhanh, liếc mắt ra hiệu.
Ngay lập tức, nội giám đứng bên cạnh bước tới, bịt miệng cung nữ và lôi ra ngoài.
Ta không thể chấp nhận cái c.h.ế.t của An Bình.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Càng không thể chấp nhận việc nàng đã chết, lại còn bị gán cho cái mác kiêu ngạo, rồi bị mắng là "ngu ngốc như heo."
An Bình đáng thương và lương thiện của ta, cho đến lúc bị đầu độc mà chết, cũng không hề khai ra Tôn Hàn Châu.
Hôm đó, trong cơn phẫn nộ đến mất lý trí, ta đã làm một việc mà bấy lâu nay chỉ nghĩ đến nhưng chưa dám thực hiện.
Ta bò đến tẩm cung của Thục Chiêu Nghi, trèo lên đầu giường của bà ta, tè ngay lên gối, rồi dùng hết sức mình, phun tất cả lượng độc mà ta có lên khuôn mặt bà ta!
An Bình đã chết, vậy mà bà ta còn tâm trạng để ngủ trưa ư?
Đáng đời bà ta! Ban đầu, ta chỉ định phun độc để hủy hoại dung nhan của bà ta một cách âm thầm.
Nhưng thật không ngờ, đúng lúc ấy, Thục Chiêu Nghi lại mở mắt ra.
Một phần độc ta phun ra rơi thẳng vào mắt bà ta.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Á!" vang lên, tiếng hét chói tai của Thục Chiêu Nghi vang vọng khắp tẩm cung.
Ta thầm kêu không ổn, liền rơi xuống đất, cuống cuồng nhảy về phía cửa điện.
Cảnh tượng khi ấy thực sự hỗn loạn đến cực điểm.
Vô số cung nữ, thị vệ chạy tới chạy lui trong tiếng la hét của Thục Chiêu Nghi.
Một con ếch đang chạy trốn trong đám đông!
Có người hét lớn: "Thích khách! Có thích khách!"
Lại có người hét to hơn: "Ếch! Có con ếch!"
Tóm lại, khi ta sắp thoát khỏi tẩm cung của Thục Chiêu Nghi, bọn ngốc đó mới nhận ra rằng thích khách chỉ là một con ếch.
Ta nhanh trí, tung người nhảy một cú, đáp thẳng vào bụi hoa.
Đang thở phào nhẹ nhõm vì may mắn thoát thân, ta chợt cảm thấy có một bóng đen bao phủ trên đầu mình.
Ngẩng đầu lên, thứ cuối cùng ta nhìn thấy là một đôi giày đỏ viền đen, thêu hình chu tước và mây lành, từ trên trời giáng xuống.
Ta bị một chiếc giày giẫm chết.
Đây là một chuyện khiến một con ếch như ta cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực.
Vì ta không kịp nhìn rõ khuôn mặt của kẻ thủ ác, sau khi hồn lìa khỏi xác, thứ duy nhất ta thấy là cơ thể mình bị giẫm bẹp dí.
Làn da mà ta từng tự hào, như ngọc bích xanh thẳm, giờ lún sâu trong bùn đất dưới cành hoa, bẩn thỉu không chịu nổi.
Quá xấu xí! Đến mức ta muốn nổ tung, ngay cả lưỡi cũng bị giẫm lòi ra ngoài!
Ta không thể chấp nhận được!!!
Rất nhanh sau đó, ta phát hiện một điều còn khó chấp nhận hơn.
Hồn ta không có hình dạng, chỉ là một luồng sáng trắng mờ mờ, lơ lửng như ánh đom đóm.
Khi một con người rơi vào tuyệt vọng, họ thường tìm đến người thân yêu nhất.
Còn ếch, trong cơn hoạn nạn, đương nhiên sẽ tìm đến con ếch thân thiết nhất.
Ta gần như không cần suy nghĩ, nỗ lực di chuyển luồng sáng trắng của mình, như đom đóm chập chờn bay về phía Phượng Hoàn Điện để tìm Tiểu Lam.
Khi quay về gặp An Bình, ta đã không nói với hắn.
Khi quyết định trừng phạt Thục Chiêu Nghi, ta cũng không nói với hắn.
Giờ thì thật tệ, ta cố hết sức bay về phía Phượng Hoàn Điện, nhưng nhận ra mình không thể rời khỏi tẩm cung của Thục Chiêu Nghi.
Ta bị mắc kẹt ở đây.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong cung, các thái y mang theo hòm thuốc vội vã chạy tới.
Chẳng bao lâu sau, Bắc Lương Vương cũng xuất hiện.
Quả đúng như Tiểu Lam đã nói, các thái y nhanh chóng chẩn đoán rằng khuôn mặt của Thục Chiêu Nghi bị phỏng bởi độc từ chất dịch của loài ếch.
Chất độc đã xâm nhập vào mắt, dù đã được cứu chữa kịp thời, nhưng vẫn có nguy cơ khiến bà ta mất thị lực.
Ta lơ lửng ngoài tẩm cung, nghe đến đây mà lòng thỏa mãn vô cùng.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu.
Bởi Bắc Lương Vương, dù thế nào vẫn rất để tâm đến Thục Chiêu Nghi. Nghe vậy, ông giận dữ ra lệnh, từ nay, khắp hoàng cung phải rải vôi và bột diêm, quyết tâm tiêu diệt toàn bộ loài côn trùng độc hại.