Khi còn là bảo mẫu của nàng, cô đã dạy tất cả các nghi thức và thông tin mà mình biết, thông qua tình yêu thương và sự chăm sóc dành cho Ashtarte.
"Tuy nhiên, chỉ có một điều."
Cô thậm chí còn không trực tiếp nói đến cái tên.
Lý do chính mà Roena không đề cập đến tên của Ashtarte.
Đó là bởi vì cô không muốn nghe Ashtarte chào đón họ một cách đầy thoải mái và đối xử với họ như thể họ là gia đình.
Họ là những kẻ đã bỏ mặc vị Công chúa ấy trong suốt mười năm.
"Lạy Chúa, xin hãy giúp con bằng mọi giá."
"Hắn có thể nghe thấy những gì em gái mình đang nói không?"
"Ai có ý tưởng nào về cách bắt chuyện thật dễ dàng không?"
Thật nực cười khi một đứa trẻ vừa sinh ra đã không được gặp bất kỳ một thành viên nào trong gia đình suốt mười năm.
Không đời nào họ lại không thể gặp em gái nếu như họ muốn.
Nếu họ quyết định giết Ashtarte, cái cổ của nàng sẽ bị chặt ngay lập tức.
Nhưng nàng vẫn còn sống.
Mặt khác, điều đó có nghĩa là họ không quan tâm đến Ashtarte.
Có lẽ họ coi nàng là một sự tồn tại vô nghĩa và không hề có ý gặp nàng hoặc coi trọng nàng đến mức muốn lấy mạng nàng.
"Không, cô ấy vẫn là Công chúa của Firenze. Bất kể ai nói gì!"
Roe cũng không có ý định không dạy dỗ nàng như bảo mẫu trong suốt quãng đời còn lại, nếu chỉ để tránh bị phớt lờ.
Ngay cả khi lời tiên tri của Quan thượng tế khiến nàng trở thành một sinh vật đáng sợ và rụt rè, nàng cũng sẽ không bị mọi người coi là một nàng Công chúa vô cảm không biết gì.
Cô không muốn vì sự thiếu hiểu biết làm nàng thấy nghẹt thở.
Nếu Công chúa quý giá của cô trưởng thành hơn về mặt thể xác lẫn tâm hồn, sẽ đến ngày nàng có thể bước chân vào xã hội, ngay cả khi nàng không muốn điều đó.
Cô dự định sẽ dạy nàng từng cái một.
Mặt khác, cô không bao giờ tưởng tượng rằng ngày này sẽ đến.
Nói cách khác, đó là một tình huống hoàn toàn không ngờ đến.
"Đêm qua, có rất nhiều sự thiếu tôn trọng. Người đã được kiểm soát hoàn toàn việc cầm máu bằng cái chăn mà Công chúa đã dùng để đắp, phải không?"
Anh trai cùng cha khác mẹ của Ashtarte và cũng là Thái tử của Đế quốc, Hoàng tử Mirajen.
Anh xuất hiện một cách đầy tự hào trước mặt cô.
Trong khi Roena đang cố gắng bù đắp cho ngân sách không đủ của mình, Ashtarte đang làm việc chăm chỉ và kể rằng đã điều trị cho người đàn ông tóc bạc đột nhập vào Cung điện của Hoàng hậu.
Firenze được tượng trưng bởi mái tóc màu bạc.
Không ai có thể có một màu sắc cao quý như vậy.
Ngoại trừ Ashtarte, thành viên Hoàng gia chân chính có màu tóc khác.
Ngay cả Công chúa Amaryllis cũng được sở hữu màu tóc này.
Dù cô có thận trọng và nghi ngờ nhưng ngay cả khi đó là thành viên Hoàng gia, Roe vẫn chọn tập trung vào việc một người bị thương vô danh đã vào Cung điện của Hoàng hậu.
"Người nên biết ơn vì Người đã được băng bó cơ thể dù đó chỉ là một cái chăn giống như giẻ rách. Đúng không?"
"Ah, ở đó...không, vâng..."
"Vâng, nếu Người không ở đây hôm nay, tôi sẽ bày tỏ lòng biết ơn của mình theo cách riêng của tôi thông qua Ason."
"..."
"Đó là một mối quan hệ mà chúng ta đã lần nữa gặp lại nhau. Nếu có bất cứ điều gì ngươi muốn, xin vui lòng cho ta biết."
Thái độ đầy vẻ thù địch đối với duy nhất Hoàng gia không thể nào che giấu được.
Giọng điệu mà cô yêu cầu anh nói với anh rằng đây là một cơ hội thật khó chịu.
Cô không hề che giấu sự bối rối trước mặt Thái tử mà thậm chí còn phô diễn ra.
Nàng giống như là đứa em gái nhỏ của cô, người mà anh đã gặp sau mười năm trốn tránh...
Mặc dù, anh phải biết rằng Ashtarte trước mắt anh là em gái của anh.
"Đó có phải là tất cả những gì Người phải nói không?"
Trong sự đau khổ, Roena đã cau mày và cắn bờ môi dưới kèm cái cúi đầu.
Khi cô nhìn xuống sàn nhà, cô nhớ đến Ashtarte, người đã một mình nhìn chằm vào bầu trời pháo hoa vào đêm ngày sinh nhật của nàng.
Nước mắt ướt đẫm lệ dồn lên khóe mắt Roena.
Không phải vì Ashtarte đáng thương mà vì Mirajen đang ở trước mặt nàng.
Cô không chắc cuộc trò chuyện nào đã xảy ra trong khi đang kìm nước mắt nhưng có vẻ như hai người họ đã nói xong.
Giọng nói đầy tươi sáng và vui vẻ của cô bé Ashtarte xuyên qua tai cô khi cô từ từ ngẩng đầu lên.
"Ôi... anh trai! Vui lòng đợi một chút!"
Âm thanh của đội Hiệp sĩ số 5, trong đó có Ason, đang có vẻ thở hổn hển trong vài giây, sau đó, nhanh chóng giả vờ bình tĩnh như chưa từng xảy ra.
"À, Công chúa! Xin hãy...!"
Người đã học cái đó ở đâu vậy?
Roe cảm thấy những giọt nước mắt mà cô đã kìm nén sớm đã cạn.
Ashtarte, người đã rời khỏi phòng tập, chậm rãi bước từng bước một về phía Mirajen, đến gần anh và nhẹ nhàng nói.
Mirajen, người đã nhíu cặp chân mày khi nghe Ashtarte nói một vài điều sự thật mà anh không hiểu và sau đó, anh lắc đầu.
Còn một biểu hiện nữa mà cô không hiểu.
Thật không may, cô không biết họ đang thảo luận gì. Nhưng những lời cuối cùng của anh trước khi đi khiến Roe phải tức thay nàng.
"Đừng gọi ta như vậy nếu ngươi không muốn chết. Lily, em gái của ta là người duy nhất có quyền gọi ta như vậy. Gọi ta là Thái tử điện hạ giống như những người khác. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ không gặp nhau quá thường xuyên."
Sau những lời đó, Mirajen đã quay gót và bước đi mà không nhìn lại và một lúc sau, nó mờ dần và biến mất.
Ngay cả sau khi bóng lưng của anh đã biến mất, Ashtarte vẫn bất động.
"Nghe có vẻ như đó là một người không tốt..Ngưởi nên khóc chứ."
Người thân ruột thịt nàng gặp lần đầu tiên trong mười năm đã khiến nàng bị tổn thương.
Dù biết nàng buồn nhưng cô cũng sợ đến gần Ashtarte.
Có phải vì Ashtarte không khóc hay vì nàng không muốn để lộ khuôn mặt đang khóc của mình?
Nàng còn chưa bao giờ buồn trước mặt Roena.
Kết quả là cô cũng không thể tìm ra cách tiếp cận.
Sự đồng cảm nhẹ sẽ là sự không trung thực và nó sẽ ít hiệu quả hơn là sự thoải mái riêng tư nào cả.
Roe không thể chịu đựng được cơn đau khủng khiếp nơi lồng ngực, vì vậy, cô đã quay đi.
***
Lúc này, Ashtarte rơi vào im lặng và chỉ biết khóc.
Nàng muốn khóc thành tiếng nhưng nàng không thể khóc như trái tim mình mách bảo vì nàng chưa bao giờ khóc trước đây.
Nàng kéo tay áo mỏng xuống, nhanh chóng lau nước mắt, dũng cảm quay lại, Ashtarte đi về theo phía Roena.
Khi cô quay lại, Roena nhún vai đầy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nàng.
"Roena, đi thôi."
"Công chúa...Tôi xin lỗi."
"Roena có gì để xin lỗi?"
"Nhưng nếu tôi không đến Cung điện chính..."
Nàng thấy Roe cuộn tay mình lại thành nắm đấm.
Móng tay đã sứt của cô là dấu vết của việc lao động lâu năm, nó đã ăn sâu vào lòng bàn tay. Nhưng cô không bận tâm đến nỗi đau của mình dù chỉ một khoảnh khắc nhất thời như vậy.
Nếu không có yêu cầu của Ashtarte rằng nàng muốn đi cùng cô, có lẽ cô đã không đến với tình huống này vào lúc này.
Ngay cả khi cô đã phá vỡ kỳ vọng của Ashtarte nếu cô từ chối vào thời điểm đó.
"Ta đã đề nghị cùng đi và ta ổn, tất cả những gì ta cần chỉ là Roena!"
"Vâng. Công chúa."
Ashtarte mỉm cười rạng rỡ khi nhìn Roena.
Mặc dù, nàng đang mỉm cười nhưng đôi mắt đỏ hoe đã cho thấy việc nàng đang khóc.
Đôi vai của Roe đã run lên bởi cảm giác tội lỗi khủng khiếp của mình.
Ashtarte, người đang nhìn chằm chằm vào cô, nắm lấy một tay cô và tìm cách an ủi cô.
"Công chúa Ashtarte."
Ason gọi Ashtarte ngay khi nàng chuẩn bị qua ngưỡng cửa.
Nàng quay lại và nhìn chằm chằm vào mắt anh, sau đó, nàng thấy họ quỳ một đầu gối xuống sàn nhà.
"Tôi đang gửi lời chào đầu tiên đến Người. Tên tôi là Ason Belgar, Chỉ huy của đội Hiệp sĩ số 5. Nếu Điện hạ có bất kỳ rắc rối nào trong tương lai, xin vui lòng cho tôi biết. Tôi sẽ giúp Người."
"Giúp ta sao?"
"Tất nhiên rồi. Công chúa cũng là một thành viên của Hoàng gia mà."
Ashtarte mở to đôi mắt tròn xoe và chăm chú nhìn chằm chằm vào Ason, người đã cúi đầu.
Anh chỉ muốn tận tâm với nghề của mình nhưng Roe thấy anh cũng là một người tốt.
Cô đã quan sát và thấy có hai kiểu người.
"Những người không quan tâm đến nàng," và "Những người ghét nàng".
Và Roe, người không có điểm tương đồng với bất kỳ ai trong số họ.
Đó cũng là một trong những lý do Roena là một người quan trọng đối với Ashtarte.
Ason, người mà nàng gặp lần đầu tiên hôm nay, là một người khác không nằm một trong hai nhóm này.
Nàng nghĩ có lẽ anh có thể trở thành một người đặc biệt như Roe.
"Cảm ơn anh. Một lần nữa...ta có thể đến gặp Ason...một lần nữa không?"
"Tôi không nghĩ điều đó là có thể."
"Ah...nó phải như vậy thôi. Mình..."
"Ngài Ason!"
Roena sửng sốt khi Ashtarte đáp lại câu trả lời lạnh lùng của Ason.
"Chờ một chút, ngươi đang nói gì với Công chúa vậy?
"Tôi xin lỗi. Tôi đã không nói rõ. Điều đó có nghĩa là Công chúa không phải đến thăm tôi. Nếu Người muốn gặp tôi, tôi sẽ đến thăm Cung điện của Người."
"À! Được rồi! Ta rất hạnh phúc đó, Ngài Ason! Ta sẽ đợi anh mỗi ngày!"
"Đó là một vinh dự."
***
Ason ngẩng đầu lên và nhìn nụ cười rạng rỡ của Ashtarte.
Đôi mắt màu vàng tươi mà anh nghĩ trông giống như đôi mắt của một con thú khi lần đầu tiên nhìn thấy. Chúng lấp lánh như những vì sao và mái tóc đen tuyền bay tự do như bầu trời đêm tĩnh lặng.
Trước đó, anh không thể nhìn kỹ nó do có sự hiện diện của Roena và Mirajen nhưng khi anh nhìn kỹ Ashtarte, nàng đang mặc một chiếc váy nhỏ hơn nhiều so với cơ thể của mình.
Nó đã bị cũ và có vẻ như nó đã bị phai màu ít nhất là được một vài năm.
Ason nhớ lại cuộc gặp gỡ với một vị Công chúa khác, Amaryllis, người mà anh đã gặp sáng nay.
Thoạt nhìn, nàng trông giống như một thiên thần thuần khiết có sắc thái đối lập với Ashtarte trước mặt anh. Nàng được mặc một chiếc váy lộng lẫy như vẻ ngoài của mình.
Chỉ cần nhìn vào ngoại hình của mình, ai cũng có thể nhận ra ngay rằng nàng là một người cao quý.
Nhưng Ashtarte thì khác.
Nàng có thực sự là "bóng tối" trong lời tiên tri?
Nàng vẫn còn nhỏ bé và mong manh, vậy nàng có thực sự là "ngôi sao bóng tối thần thánh" sẽ phá hủy Đế quốc?
Có lẽ chính những kẻ ngu ngốc đã tin vào những lời tiên tri của mình đang đẩy vị Công chúa này vào bóng tối.
Thực sự...bản thân nó không phải là "bóng tối của Firenze" sao?
Đôi mắt của Ason hơi run lên.
Nhưng không ai ở bên cạnh anh có thể đưa ra câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó.