Trong không gian hỗn độn, vô số hắc động xuất hiện.
Tầng tầng lớp lớp hư ảo, quang ảnh chồng chéo thành một bóng người mờ mịt.
“Hả, vậy mà lại còn sống?” Một giọng nói mang theo từ tính cất lên, như những gợn sóng nhộn nhạo trên mặt nước, một lần nữa khiến cho không gian chấn động.
Thần khu của Chu Thiên Hoàn đã bị thương nặng, nhưng y dù sao cũng là vị thần có sức chiến đấu mạnh số một số hai ở vũ trụ này. Biết mình đã gặp phải cường địch, y âm thầm cảnh giới: “Lén lút, có gan thì mau ra đây!”
Trong hư không truyền đến tiếng cười khẽ: “Ta đã ở trước mặt ngươi, ngươi chỉ là không nhìn thấy ta mà thôi.”
Chu Thiên Hoàn khiếp sợ, câu nói cực kỳ quen tai này thường thường chỉ chứng tỏ một điều. Đối phương và y tuy ở cùng một vũ trụ, nhưng lại ở hai thứ nguyên bất đồng.
Điều này đại biểu cho cái gì, phía trên chín tầng thứ nguyên của Thần giới, có những thứ nguyên còn cao hơn nữa!
Mà kẻ này, đang ở thứ nguyên đó!
“Không, ngươi khẳng định không phải là người của vũ trụ này!” Trong chớp nhoáng, Chu Thiên Hoàn đã nghĩ thấu rất nhiều đạo lý, “Ma thần ngoại vực không chỉ có bảy tên, mà là tám!”
Bóng người mờ mịt khẽ gật đầu, ẩn hàm một tia khen ngợi của kẻ bề trên: “Ngươi rất không tồi, ta đã khiến cho hai chân thần ngã xuống, chỉ có ngươi là có thể ngăn được một kích này của ta.”
Chu Thiên Hoàn rùng mình: “Mục đích của ngươi là gì? Thống trị vũ trụ này?”
Bóng người khinh thường cười nhạo: “Thống trị? Thủ hạ của ta có thể dễ dàng hủy diệt một vũ trụ, những sinh mệnh kiến hôi các ngươi không đáng giá để ta phí tâm tư.”
Chu Thiên Hoàn nghe nó nói như vậy, trong lòng ngược lại càng thêm nghi ngờ: “Hủy diệt? Cảnh giới của ngươi chỉ thường thôi.”
Những lời này hiển nhiên đã chọc giận đối phương: “Ngươi đối với ta bất quá cũng chỉ là con kiến lớn hơn một chút, dẫm chết ngươi cũng không phí bao nhiêu sức lực!”
Nó càng phẫn nộ, Chu Thiên Hoàn lại càng thấy rõ đối phương thùng rỗng kêu to.
Tuy không biết nó đã làm thế nào mà có được sức mạnh cường đại như thế, nhưng nếu như không có một nguồn năng lượng ở cảnh giới cân bằng để duy trì cho sức mạnh đó, vậy kia chính là nhược điểm trí mạng.
Trong khi nói chuyện với đối phương, y vẫn luôn lặng lẽ chữa trị thần khu.
Y tuy rất hiếu chiến, nhưng không phải là người lỗ mãng không có đầu óc, hiện tại không phải là thời khắc đánh bừa. Biết người biết ta mới có thể chiến thắng đối thủ. Y biết quá ít thông tin về đối phương.
Y phát hiện nó cũng không hề lợi hại như mình nghĩ, nguyên do y bị trọng thương, hơn phân nửa là vì bị đánh lén không kịp trở tay.
Hơn nữa, tuy thần khu của y đã bị thương nặng, nhưng thần hồn vẫn lông tóc vô thương. Ở cảnh giới của một vị thần, sức mạnh cường đại không chỉ đơn thuần được tính dựa theo lực phá hoại vật lý nữa.
Đối phương giống như một đứa trẻ, trong tay cầm một món vũ khí sức mạnh to lớn, nhưng căn bản là không biết phải nên vận dụng như thế nào cho hợp lý.
Đợi đến lúc y thăm dò chi tiết về đối phương, chưa chắc không thể đánh bại được tên ma thần ở thứ nguyên cao này.
Nhưng trước mắt, y vẫn cần phải tránh được một kiếp.
Chu Thiên Hoàn liếc nhìn những hắc động và khe hở thời không xung quanh, trong lòng đã có kế hoạch. Một khi xâm nhập vào bên trong đó thì chính là cửu tử nhất sinh. Hiện giờ y chỉ có thể đánh cược vào cơ hội sống sót duy nhất này.
Chỉ cần bảo trì được một tia thần hồn, y sớm hay muộn cũng có thể trở về báo thù.
Trong hư không lại một lần nữa vang lên chấn động, bóng người mờ mịt kia hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Có thứ gì đang đến?”
Gần như chỉ trong một khắc, vô số dây đằng lao tới từ trong khe hở thời không, mênh mông cuồn cuộn như nước lũ, thổi quét khắp toàn bộ không gian.
Chu Thiên Hoàn cảm giác được một đôi tay ấm áp bao lấy mình từ phía sau lưng, y giật mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một gương mặt tinh xảo tuyệt luân, yêu diễm ướt át.
“Ngươi là ai?”
Đối phương vẫn chưa trả lời, trong tay áo vươn ra vô số cành lá, bao vây xung quanh người y tựa như một cái kén kiên cố, bảo vệ y chặt chẽ.
Lúc này Chu Thiên Hoàn cuối cùng cũng nhận ra: “Dây đằng? Diệp Phần Hoa? Vì sao ngươi lại tới đây, mau mau rời khỏi nơi này……”
Lời còn chưa dứt, một luồng sáng lóa mắt đến mức che trời lấp đất đã phóng ra từ chính giữa bóng người kia, những nơi ánh sáng đi đến đều hóa thành hư vô.
Ma thần chín mắt kia cũng có thể bắn ra loại ánh sáng hủy diệt này từ trong mắt của nó, nhưng sức mạnh phát ra từ kẻ thần bí kia còn cường đại hơn gấp mấy trăm lần.
Vô số dây đằng dần dần tiêu tán trước luồng sáng hủy diệt, sự hủy diệt đó là vĩnh cửu, không có cách nào trọng sinh. Nếu như bản thể của dây đằng hoàn toàn biến mất tại đây, vậy nó sẽ thật sự ngã xuống.
Sống chết trước mắt, nó không màng thân thể đang ngày một bị bào mòn, bướng bỉnh đẩy cái kén khổng lồ đang bảo vệ Chu Thiên Hoàn trong đó về phía một khe hở thời không gần nhất.
Quá trình này thoạt nhìn vô cùng dài lâu, nhưng kỳ thật chỉ trong một cái chớp mắt.
Bóng người mờ mịt kia hiển nhiên cũng đã nhận ra bản thể của dây đằng, lập tức giận dữ: “Các ngươi vất vả lắm mới chạy thoát khỏi tay ta, hiện giờ lại chủ động nhảy ra tìm chết, đúng là ngu xuẩn.”
Hình ảnh cuối cùng trong mắt của Chu Thiên Hoàn, chính là gương mặt tươi cười của Diệp Phần Hoa.
【Chỉ có ngươi là tuyệt đối không thể chết được!】
……
……
Chu Thiên Hoàn đột nhiên mở bừng mắt, trước mắt là dòng nước trong vắt màu xanh lam, thân thể y lơ lửng trôi nổi trong đó, xung quanh chỉ có sóng nước lấp loáng.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, trong khoảnh khắc khống chế được thân thể, y bay vọt lên khỏi hồ nước, phá thủy mà ra.
Nhìn xung quanh tứ phía, y nhận ra đây chính là Hoàn Vũ Cung của phụ thân y Câu Trần đại đế.
Bên tai vang lên giọng nói của một khí linh không biết phát ra từ đâu: “Hoan nghênh trở về, Thái tử Thiên Hoàn.”
Chu Thiên Hoàn hoàn chỉnh dung hợp xong những ký ức trong đầu, hiểu rõ trạng thái trước mắt: “Nam Cực tinh, hội báo thời gian, địa điểm của các sự kiện quan trọng.”
Nam Cực tinh là một nữ khí linh quyết đoán giỏi giang, rất nhanh chóng đã chỉnh hợp ra tư liệu cần dùng: “Khoảng cách từ thời điểm ngài bị ma đế ngoại vực tập kích đã trôi qua 1300 năm. Thân thể vốn dĩ của ngài đã hoàn toàn tiêu biến, may mà thần hồn cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.”
“Khối thân thể mới này là do Đại đế chế tạo cho ngài, sức chiến đấu đã được tăng cao.”
Chu Thiên Hoàn “Ừm” một tiếng, nếu như nói tiểu Hoàn Vũ Cung là món binh khí mạnh nhất mà y chế tạo ra, thì thành quả lớn nhất cả đời của Câu Trần đại đế, chính là bản thân y.
Y lõa thể bước vào trong nhà, Hoàn Vũ Cung không có một bóng người, cũng không có gì phải ngại ngùng.
Khí linh tự động dâng quần áo lên, Chu Thiên Hoàn nhớ tới Ân Ly Trần, không khỏi nhíu mày: “Vì sao lại tìm tới gia hỏa kia?”
Khí linh cực kỳ nhân tính hóa mà thở dài: “Cũng không có cách nào khác, sau khi mất tích ngài đã bị thương nặng, ma đế ngoại vực kia lại liên tiếp tập kích tộc trưởng Khuyết Tinh Bàn của Khuyết thị ở tinh vực phía Nam và Lục Minh Hải đồ đệ của Thanh Hoa đại đế ở tinh vực phía Đông.”
Bảy vị chân thần, đến nay đã mất tích năm người, chỉ còn lại tộc trưởng Ân thị Ân Ly Trần và tộc trưởng Vô Xạ của Nghệ gia.
Nghệ gia chính là một trong những chi nhánh của Vu tộc, ngàn năm qua vẫn luôn giữ quan hệ đạm bạc với Nhân tộc.
Vì thế, người có thể lựa chọn còn lại, chỉ có Ân Ly Trần.
Chu Thiên Hoàn cười lạnh: “Tên này có được không ít thứ tốt nhỉ?”
Y có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc đó của Ân Ly Trần, một bên nhận không ít thứ tốt từ gia tộc của y, vỗ ngực nói sẽ tìm được người, một bên lại âm thầm ngáng chân y, thậm chí còn muốn mượn tay y để giết dây đằng, đoạt thêm công đức.
Khí linh thấy y không vui, cũng không dám nhiều lời.
Chu Thiên Hoàn mặc xong quần áo vừa định ra ngoài, liền thấy phụ thân đi tới, vừa mở miệng đã bắt đầu giáo huấn: “Ta cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần, phải cẩn thận đám ma thần ngoại vực đó, bây giờ đã ăn mệt chưa?”
Chu Thiên Hoàn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ngài đây là đang trộn lẫn khái niệm, thứ giết ta chính là ma đế kia, dây đằng…… Diệp Phần Hoa đã cứu ta, nếu như không có hắn, ngài sợ là phải vào vô số hắc động để vớt từng sợi thần hồn của ta ra ngoài.”
Đương nhiên, còn một khả năng lớn hơn nữa, chính là phụ thân sẽ mặc kệ y, trực tiếp tạo ra một món binh khí mạnh hơn.
Chu Thiên Hoàn không có tâm tình để nghe ông cằn nhằn: “Ngài đừng nhắc đi nhắc lại mãi một bài kinh, có thời gian này chi bằng nói một chút xem tên kia rốt cuộc có lai lịch ra sao?”
Câu Trần đại đế bị chọc tức đến khó thở, nhưng đứa con này đã thực sự bất trị. Sức mạnh trong tay nó càng ngày càng trở nên cường đại, ông liền biết mình đã không còn cách nào để khống chế nó nữa.
Nếu không phải vì bất đắc dĩ, Câu Trần đại đế cũng không muốn sinh một thằng con sốt ruột như thế.
Nhưng đây là thiên mệnh!
“Nó vốn có nguồn gốc từ một vũ trụ khác, nhưng vì tư dục muốn thâu tóm Thiên Đạo nên đã sinh ra dục vọng vô hạn. Tâm trí của nó cũng không được thành thục, nhưng sức mạnh lại cực kỳ to lớn, trước kia đã cắn nuốt toàn bộ năng lượng ở ba, bốn vũ trụ. Nếu ngươi có thể tiêu diệt được nó, đại khái là có thể trực tiếp trở thành Thần đế.”
Lại là Thần đế? Chu Thiên Hoàn vô cùng chán ngán.
Vận mệnh cố tình chính là trêu ngươi như vậy, khi một người sinh ra với tiềm lực vô hạn trong sự chờ mong của vô số người, người này ngược lại chỉ càng muốn phản nghịch không muốn đi theo con đường mà người khác thiết kế cho mình.
Đây ước chừng chính là một loại công chính của Thiên Đạo.
Chu Thiên Hoàn khó chịu trong lòng, biểu tình liền toát ra vài phần, Câu Trần đại đế tức khắc nổi trận lôi đình.
“Ngươi có thể lấy đại cục làm trọng hay không!”
Chu Thiên Hoàn cười nhạo: “Ta chỉ là không rõ, tư vị quyền lợi tốt đẹp đến như vậy sao? Ngài cũng đã sống mấy trăm triệu năm rồi mà dã tâm vẫn bừng bừng như thế, càng già càng dẻo dai, ta cũng thật bội phục.”
Câu Trần đại đế còn muốn nói thêm vài câu, nhưng thằng con bất hiếu đã không còn kiên nhẫn để ứng phó với ông nữa.
“Ngài yên tâm, kẻ đó ta nhất định sẽ xử lý!”
Phụ thân liều sống liều chết tạo ra một khối thân thể mạnh mẽ hơn cho y, mục đích cũng chỉ vì chuyện này. Đều đã qua hơn một ngàn năm rồi, Thần giới cũng chẳng có bao nhiêu tiến bộ, xem ra là đã thật sự tới sơn cùng thủy tận.
Y nhấc chân đi ra ngoài, Câu Trần đại đế đứng tại chỗ nói vọng tới.