Nhìn từ cái tên này là biết Chu Thiên Hoàn là một kẻ đặt tên phế.
Kết cấu vẻ ngoài không khác gì mấy so với Hoàn Vũ Cung nguyên bản, nhưng nội thất chính là khác biệt như trời với đất. So sánh với cung điện của mấy vị thần khác, nó lại giống như một tòa thành lũy chiến tranh di động hơn là một tòa cung điện bình thường.
Từ sau khi chế tạo ra món tuyệt thế binh khí này, Chu Thiên Hoàn vẫn luôn ấp ủ hy vọng bùng nổ đại chiến vũ trụ, để y có dịp nghiệm chứng tính thực dụng của tòa thành lũy này một phen. Đáng tiếc, anh hùng không có nơi dụng võ, binh khí cũng chỉ có thể bị phong ấn ở trong kho.
“Sa Bà, chuẩn bị hố đất sau vườn cho ta.”
“Vâng, chủ nhân.”
Trong nhà trống trơn, không có lấy một thân ảnh, nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói của một nữ nhân.
Hoàn toàn không tương xứng với ngữ điệu ôn nhu vũ mị của mình, động tác của cô lại là một hồi sấm rền gió cuốn. Mấy tia laser bắn phá, trong vườn lập tức xuất hiện thêm một cái hố to. Theo đó, bảy tám cánh tay máy duỗi tới, cầm xẻng, phân bón, quặng năng lượng…… các loại vật dụng cần thiết cho sự sinh trưởng của thực vật, cần cái gì là có cái đó.
Chu Thiên Hoàn thả dây đằng ra từ trong không gian giới tử, tùy ý để nó mở to từng đôi mắt nhỏ, tò mò mà đánh giá khắp nơi: “Hoan nghênh ngươi đến tiểu Hoàn Vũ Cung của ta, về sau nơi này cũng là nhà của ngươi. Sa Bà và Tác Kha là cặp khí linh sinh đôi của tiểu Hoàn Vũ Cung, bất kể chuyện gì cũng có thể giao cho bọn họ đi làm.”
Nghe thấy chữ “nhà”, dây đằng liền nhanh chóng cắm rễ vào trong cái hố to, giống như lo sợ chỉ cần mình chậm chân thì lập tức sẽ có người khác tới chiếm vị trí thành viên trong gia tộc. Rễ cây dưới nền đất của nó duỗi dài ra khắp nơi, chạm đến rất nhiều thiết bị máy móc khác nhau.
Nhịn không được mà gãi gãi.
Sa Bà phát ra một tiếng rên rỉ kỳ quái: “Đừng…… Đừng sờ ở đó mà……”
Sa Bà e thẹn oán trách: “Chủ nhân cũng thật không hiểu phong tình, chẳng lẽ là khí linh thì không có điểm mẩn cảm hay sao.”
Chu Thiên Hoàn bị khí linh nhà mình nói cho á khẩu không trả lời được đã không phải một hai lần, nếu như có thể, y cũng hy vọng có thể sửa lại tính cách của khí linh, đáng tiếc những tính cách này đều là trời sinh, không thể lựa chọn.
“Ngươi lên tinh võng tải xuống một ít tư liệu học tập, bắt đầu từ thứ đơn giản nhất mà truyền thụ cho nó. Nhớ kỹ, không cho phép khi dễ nó, đừng làm nó thương tâm, tận lực thỏa mãn yêu cầu của nó. Nếu có chuyện vượt qua phạm vi quyền hạn của ngươi thì lập tức tới hỏi ta.”
Sa Bà lập tức hưng phấn lên, cô từ trước đến nay thích nhất chính là lên mặt dạy đời: “Ta nhất định sẽ hiếu thuận với nó giống như với mẹ ruột.”
Chu Thiên Hoàn: “???”
Ý tứ của ta là như vậy sao!
Chu Thiên Hoàn không bỏ lời đùa giỡn của khí linh ở trong lòng, nhưng lại không biết rằng, ở bên cạnh có một cây thực vật đã nghe lọt những lời này. Dây đằng có chút kích động, hóa ra thân phận của nó là như vậy. Làm mẹ ruột của cô ấy, chính là tương đương với làm bạn lữ của Chu Thiên Hoàn.
Nó nó nó…… thật hạnh phúc!
Chu Thiên Hoàn giao việc xong xuôi, vừa định rời đi, lại bỗng nhiên thấy dây đằng run rẩy kịch liệt, vô số đóa hoa yêu dã nở rộ, hương thơm nồng đậm nháy mắt lan tràn trong không gian.
Sa Bà say mê: “Ôi, thật là xinh đẹp……”
Cô còn chưa nói hết câu, đã thấy các loại máy móc trí năng trong vườn hoa bắt đầu mất khống chế, một tiếng cảnh báo lạnh băng vang lên: “Cảnh báo khấp cấp mức độ ba, phát hiện xâm lấn không rõ, khởi động trình tự sát độc và hệ thống lọc không khí.”
Dây đằng mơ hồ hiểu ra mình vừa làm chuyện xấu, rúc nụ hoa và cành cây thành một cục, vùi toàn bộ thân mình xuống hố, giả vờ như không có gì xảy ra.
Chu Thiên Hoàn chỉ cảm thấy thú vị, Sa Bà cũng coi như cường giả số một số hai ở Khí linh tộc, rất nhiều Tiên tôn đều là bại tướng dưới thủ hạ của cô, nhưng lại dễ dàng như vậy mà mắc mưu của nó, ma thần không hổ là ma thần.
“Là công kích hệ tinh thần sao? Năng lực của ngươi thật đúng là không giống người thường, chơi đùa thỏa thích cũng không sao, coi như thí nghiệm tính phòng ngự của tiểu Hoàn Vũ Cung vậy.”
Y gọi tên Sa Bà, nhưng lại không nghe thấy tiếng đáp lại, chỉ có thể gọi một khí linh khác là Tác Kha.
“Chú ý chặt chẽ hướng đi của sáu ma thần ngoại vực còn lại, báo cáo cho ta tình hình chiến đấu mới nhất.”
“Rõ, thưa chủ nhân.”
Từ hai ma thần là dây đằng và ma vật chín mắt kia là có thể nhìn ra, tất cả các ma thần ngoại vực đều có chỗ lợi hại khác nhau. Muốn phong ấn toàn bộ, tuyệt đối không phải là việc dễ dàng.
Chu Thiên Hoàn ngày thường hoặc là trạch ở trong nhà tu luyện, còn một khi ra cửa thì nhất định chính là đi đánh nhau.
Tiểu Hoàn Vũ Cung vốn dĩ chỉ có hai khí linh, một đứa ồn ào một đứa thanh lãnh. Tính cách của Chu Thiên Hoàn và bọn họ đều không quá hợp nhau, nhưng vì không có cách nào nên cũng chỉ có thể kết nhóm mà sinh hoạt. Dây đằng tới đây cũng coi như có thêm một đối tượng để nói chuyện phiếm.
Dần dần, Chu Thiên Hoàn cư nhiên cũng đã thể hội ra lạc thú khi nuôi dưỡng bạn nhỏ.
Năng lực học tập của dây đằng rất mạnh, rất mau đã nắm giữ pháp tắc cơ bản của vũ trụ này, cũng mơ hồ ý thức được bản thân rốt cuộc nên tiến hóa theo phương hướng nào.
【Vì sao ta, lại không có tên?】
Một ngày kia, khi Chu Thiên Hoàn đang đút quặng năng lượng cho dây đằng, liền bị nó hỏi lên vấn đề này: “Ngươi còn không phải là dây đằng sao?”
Y không chút để ý mà trả lời, lập tức làm cho cây thực vật không cao hứng, cành lá hữu khí vô lực gục xuống mặt đất. Không thể không nói, bởi vì được Chu Thiên Hoàn dung túng nên dây đằng đã bị chiều hư.
【Vậy ngươi trực tiếp gọi là con người, không phải cũng được rồi sao?】
Chu Thiên Hoàn không nhịn được bật cười, gia hỏa này cư nhiên còn biết giận dỗi, tiến bộ rất lớn: “Vậy được, ngươi muốn đặt tên như thế nào? Kêu là…… Diệp Diệp? Hoa Hoa? Hay là Dung Nham Dung Nham?”
Sa Bà không nhịn được phun tào: “Chủ nhân, ngài thật sự là người đặt tên dở nhất ta từng thấy!”
Chu Thiên Hoàn nhướng mày: “So với tên của ta, ta mà thắng được ai kia sao?”
Sa Bà nỗ lực nghẹn cười, Câu Trần đại đế và Thái tử Thiên Hoàn, trên phương diện đặt tên này xác thật chính là cha con ruột, không sai được.
Dây đằng nhút nhát giơ một cái xúc tu lên, ẩn hàm một tia chờ mong: “Đều được cả, chỉ cần là tên ngươi đặt, ta đều thích.”
Nó vừa nói như vậy, liền không khỏi khiến cho Chu Thiên Hoàn phải ngại ngùng, đối phương tín nhiệm y như vậy, y dù thế nào cũng phải nghĩ ra được một cái tên hay đến kinh thiên động địa.
Mở tinh võng lên, search một phen “100 tên bé nam hay nhất năm 2XXX”, lập tức nhảy ra vô số lựa chọn. Chu Thiên Hoàn theo thứ tự dò xuống phía dưới, chỉ cảm thấy cái này còn tục tằng hơn cái kia.
Sa Bà: “Năm đó chủ nhân đã đặt tên cho ta và ca ca như thế nào vậy?”
Chu Thiên Hoàn: “Nhắm mắt chấm từ điển, chọn đến đâu thì lấy tên đó.”
Sa Bà: “……” Song sinh quả nhiên thật luck!
Chu Thiên Hoàn xem trang web đặt tên hết nửa ngày, trên dưới trái phải đều ghét bỏ, đơn giản liền để dây đằng tự mình lựa chọn: “Ngươi nhắm mắt tùy tiện chọn một cái đi.”
Hai cái xúc tu nhỏ của dây đằng cong lại một chút, trông như một tiểu cô nương với hai bím tóc.
【Không biết chọn cái nào……】
Không thầy dạy cũng hiểu, bằng một cách nào đó mà dây đằng đã học được một ít tâm cơ, hy vọng Chu Thiên Hoàn sẽ đặt cho nó một cái tên. Trong tiềm thức có một loại suy tưởng, y đều đã đặt tên cho nó rồi, về sau phải phụ trách đến cùng. Ừm, dù sao trước hết cứ ăn vạ đã rồi tính sau.
Chu Thiên Hoàn sờ cằm: “Vậy gọi là Diệp Phần Hoa.”
Sa Bà: “……” Kết quả còn không phải là ba chữ hồi nãy sắp hàng thành tổ hợp hay sao!
Nhưng dây đằng, cũng chính là Diệp Phần Hoa mới ra lò, vui vẻ quơ tay múa chân.
Dây đằng sửng sốt một chút, ngoan ngoãn vươn ra một cái xúc tu nhỏ. Chu Thiên Hoàn nắm lấy, cẩn thận đánh giá. Mặc dù bề ngoài không nhìn ra, nhưng bên trong đã dần dần thoát ly khỏi thể thực vật, phát triển theo hướng sinh vật.
Hiện tại nếu chém nó một đao, bên trong tám phần chính là máu đỏ.
“Ngươi sắp hóa thành con người rồi đi?”
Tiểu xúc tu lắc lư, một lát sau mới thấp giọng dò hỏi.
【Ngươi thích ta biến thành bộ dáng nhân loại gì? Nam tính hay là nữ tính?】
Trong lòng nó đã có thiên hướng về phía nữ tính, một câu “mẹ ruột” kia của Sa Bà vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu của nó.
Nhưng Chu Thiên Hoàn căn bản là không cảm nhận được tâm tư của dây đằng, phi thường quyết đoán mà nói: “Nam tính càng tốt.”
Bởi vì nó chính là nam, phương thức tư duy đơn giản thô bạo như vậy thôi.
Dây đằng: “……” Y thích nam nhân hơn sao! Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã phạm phải một sai lầm lớn!
Chu Thiên Hoàn vẫn chưa dự đoán được câu trả lời này của mình, về sau sẽ khiến cho y cong thành nhang muỗi. Lúc này trong đầu của y thậm chí còn không có hai chữ “tình yêu” này.
Y trạch ở nhà mấy ngày, liền có chút ngứa ngáy không chịu được. Bản tính hiếu chiến đang sôi trào, kêu gào như sắp sửa bùng nổ.
Đúng lúc, một trong bảy vị chân thần thiên mệnh, Lục Tư Minh vừa phát tới tín hiệu SOS cầu cứu khẩn cấp.
“Thiên Hoàn, mau mau tới kéo huynh đệ một phen, phân cho ngươi một nửa công đức!”