Cái khe sâu không thấy đáy, trong ngoài đều tỏa ra trọc khí âm lãnh. Nhè nhẹ từng đợt như có như không, ngửi lâu một chút mới mơ hồ nghe ra một ít mùi hương, thơm ngọt đến cổ quái.
Đây thuần túy chỉ là ảo giác do hệ thần kinh bị hỗn loạn mà sinh ra. Ân Ly Trần khiếp sợ trong lòng, một vị thần như hắn cư nhiên còn có thể bị thứ này ảnh hưởng!
Gia hỏa này thật sự quá đáng sợ!
Ân Ly Trần nhíu mày, quyết định giở trò cũ, vung tay ném ra thần khí là một sợi chỉ bạc, lưu quang lập lòe quấn lấy Thiên Hoàn.
Kế hoạch diệt rồng sợ là đã phá sản, nhưng Chu Thiên Hoàn thì nhất định phải mang đi. Hiện giờ trận chiến ở tinh giới đang vào thời điểm mấu chốt, chiến lực của y là thứ không thể thiếu.
Thiên Hoàn sao có thể ngồi không chờ chết, lắc mình né qua, nhưng sợi chỉ bạc kia giống như có mắt, lập tức đuổi theo sau mông y.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, trong cái khe bỗng nhiên vụt ra mấy sợi dây đằng, đối đầu trực tiếp với sợi chỉ bạc. Lá cây mượt mà đáng yêu, hoa hồng diêm dúa sặc sỡ, bất luận là Thiên Hoàn hay Mandela đều cảm thấy vô cùng quen mắt.
Chỉ có một điểm đặc biệt quỷ dị, chỗ vốn dĩ là nhụy hoa lại mọc ra một đôi môi đỏ chót, răng cưa sắp hàng dày đặc, vừa nhìn đã thấy vô cùng sắc bén.
Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần, đôi môi này còn rất có mỹ cảm, đặt trên khuôn mặt của người nào đều có thể tăng thêm vài phần tư sắc. Nhưng cái miệng này lại mọc trên một bông hoa, chỉ có thể khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi và hoang đường.
Hoa ăn thịt người danh xứng với thực!
Mandela lẩm bẩm: “Vì sao……”
Đều là cao thủ trong nghề trói buộc play, dây đằng và chỉ bạc, hai bên vừa đối mặt với nhau liền biểu diễn ra một màn triền miên đến thiên nhai. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, đã khó mà phân rõ.
Không chỉ có như thế, dây đằng còn bò lên dọc theo sợi chỉ bạc, hướng thẳng mục tiêu về phía Ân Ly Trần.
Ân Ly Trần niệm pháp chú, nhưng lại không có cách nào sử dụng được chỉ bạc, biết món thần khí này đã vô dụng, hắn liền không khỏi tức giận. Đây là một trong những món thần khí mà hắn dùng tiện tay nhất, cư nhiên cứ như vậy mà bị phá hư.
Hắn sẽ không dây dưa một món đồ không còn tác dụng, dứt khoát vứt bỏ chỉ bạc.
Dây đằng cũng không khách khí, cái miệng hút lấy hút để, sợi chỉ thông thuận tự nhiên chui tọt vào bụng, chỉ còn thiếu mỗi một câu: Chủ quán, mỳ chua cay của ông nêm quá nhạt!
Ân Ly Trần âm thầm kinh hãi, quái vật này quả nhiên giống với lời đồn, bất kỳ thứ gì cũng có thể ăn được.
Sau khi hoàn toàn tiêu hóa xong chỉ bạc, tựa như năng lượng bùng nổ, dưới nền đất trào lên vô số sợi dây đằng, dần dần lấp đầy toàn bộ khe hở, hình dáng khổng lồ gần như che trời.
Lúc đầu Thiên Hoàn vẫn còn cảnh giác con quái vật đột nhiên xuất hiện này, nhưng rất nhanh chóng đã phát hiện đám dây đằng không hề thương tổn đến mình, hoặc phải nói là hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của y, toàn tâm toàn ý chỉ muốn ăn Ân Ly Trần đang ở trên không trung.
Y cắn răng một cái, hạ quyết tâm.
Y dẫm lên dây đằng, nhảy qua cái khe lớn dưới nền đất, lao tới bên cạnh Mandela, nhẹ nhàng bế hắn lên, đau lòng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Mandela suy yếu lắc đầu: “Không có việc gì, con quái vật này là thứ gì?”
Sắc mặt Thiên Hoàn lộ ra một chút cổ quái: “Ngươi không biết sao?”
Mandela trừng y: “Vì sao ta lại biết chứ?”
Thiên Hoàn bất đắc dĩ: “Trong phòng ngủ của ngươi khắp nơi đều có thứ này, vật dẫn khi dùng pháp thuật hệ mộc cũng là nó, kết quả ngươi căn bản lại không biết nó là thứ gì?”
Không chỉ có Mandela, mà ngay cả vợ y ở mấy đời trước cũng đều có một mối liên lụy không rõ với loại quái vật dây đằng này. Nói hai người không có quan hệ gì thì cũng thật khó tin.
Mandela sửng sốt, Thiên Hoàn vừa nói như vậy, hắn xác thật cũng cảm thấy rất kỳ quái, từ khi vừa ra đời hắn đã thông hiểu ma pháp hệ mộc, học được cách sử dụng loại dây đằng này. Hắn vẫn luôn cảm thấy mình chính là thiên phú dị bẩm, chưa bao giờ nghĩ tới nguyên do.
Tựa như con người trời sinh liền có tay có chân, biết làm thế nào để sử dụng chúng, cũng sẽ không đi suy nghĩ sâu xa vì sao mình lại có tay chân.
Điểm mù.
Hắn mờ mịt nói: “Ta không có lừa ngươi, ta…… Ta thật sự không biết.”
Thiên Hoàn thấy tư duy của hắn có chút hỗn loạn, cũng không muốn ép hắn: “Được rồi được rồi, ta tin ngươi. Ta thấy nó cũng không có ác ý với chúng ta, trước hết cứ đánh hạ tên người chim kia rồi hãy nói sau!”
Phu phu hai người ngẩng đầu xem đánh nhau, vì phải ra sức tránh né dây đằng nên Ân Ly Trần càng bay lại càng cao, lúc này trông chỉ bé gần bằng một hạt đậu.
Nhưng với nhãn lực của bọn họ, hai người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì muốn đánh đuổi dây đằng, Ân Ly Trần có thể nói là phải dùng hết thủ đoạn, lưỡi dao gió băng hỏa sấm sét mưa bão lần lượt phóng ra, giống như không biết tiếc của mà dùng sức xả, nhưng đám dây đằng cho dù có bị thiệt hại mất đi một ít cành, thì rất mau cũng sẽ có cành mới vươn tới.
Sinh sôi không ngừng nghỉ, vô cùng vô tận.
Pháp lực của Ân Ly Trần cũng không phải vô hạn, người đi tới tiểu thế giới này không phải là người thật mà chỉ là một phân thân, sức mạnh chỉ bằng một phần mười so với bản thể.
Nếu lúc ấy ngay sau khi bắt được Thiên Hoàn liền lập tức rời đi, thì có lẽ hắn đã thành công cướp được người ngay dưới mí mắt của đại ma vương, nhưng cố tình lòng tham không đáy, muốn thuận tay tiêu diệt luôn Mandela, kết quả lại đánh thức đại boss trước đó vẫn luôn ngủ say.
Công kích của đám dây đằng này trông như không hề có kết cấu, nhưng kỳ thật chúng đang cố ý bức ép hắn tránh xa khỏi chỗ của Thiên Hoàn.
Người ở phía dưới có thể không nhìn thấy rõ, nhưng hắn ở trên trời quan sát lại thấy vô cùng rõ ràng. Dây đằng bảo vệ Thiên Hoàn chặt chẽ ở chính giữa, giăng lên vô số thiên la địa võng, không có khẽ hở.
Ân Ly Trần dần dần bị buộc đến tuyệt cảnh, quyết định liều thì ăn nhiều. Tay áo vung lên, bỗng nhiên xuất hiện một cây đàn cổ, đầu ngón tay lưu chuyển, phát ra khúc nhạc đằng đằng sát khí. Đao quang kiếm ảnh, thật thật ảo ảo, loạn vũ đầy trời.
Không giống với người thuộc phái võ đấu như Thiên Hoàn, Ân Ly Trần rất am hiểu về công kích bằng sóng âm.
Đáng tiếc, mấy thứ vũ khí như âm nhạc này, sợ nhất chính là đàn gảy tai trâu.
Thân là một loài thực vật răng tốt thích ăn tạp, dây đằng tỏ vẻ, chế chỉ có miệng để ăn chứ không có lỗ tai để nghe nhạc đâu.
Nó rất hoài niệm tư vị tốt đẹp ẩn chứa năng lượng dư thừa trong tô mỳ chua cay ban nãy, hiện giờ thấy Ân Ly Trần lại lấy ra một món còn nhiều năng lượng hơn, nó tức khắc trở nên kích động.
Mlem, mlem.
Ân Ly Trần không ngờ hành động của bản thân lại vô tình cường hóa cho đối thủ, hắn né trái né phải, tránh khỏi một đòn trí mạng giáng xuống đỉnh đầu, nhưng lại không dự đoán được đòn đánh lén từ phía sau lưng.
Chậm rãi cúi đầu, nhìn dây đằng xanh lục đâm thủng bụng, khóe miệng hắn hiện lên một tia cười khổ, máu tươi từng ngụm trào ra.
Con mẹ nó…… Đây tuyệt đối chính là trả thù!
Linh lực trên người không ngừng bị hút đi, càng ngày càng có nhiều dây đằng quấn quanh thân thể hắn, kéo hắn từ giữa không trung xuống gần khe nứt.
Mắt thấy mình đã sắp trở thành dê vào miệng cọp, hắn không cam lòng gọi bé cưng: “Đi, mở cổng tinh giới, gọi minh hữu của chúng ta tới đây!”
Dây thừng đen run run rẩy rẩy, như một con rắn nhỏ chớp chớp mắt, bò ra từ trong quần áo của Ân Ly Trần, lén lút trốn khỏi tầm mắt của dây đằng.
Một bàn chân bỗng từ trên trời giáng xuống, hung hăng đạp lên người nó.
Nghiền nghiền.
Rắn đen thống khổ run lên, nếu như nó thật sự là trẻ con nhân loại, thì lúc này khẳng định là đang gào khóc.
Ân Ly Trần ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Thiên Hoàn đang cõng Mandela trên lưng.
Thiên Hoàn khẽ nâng cằm, nhìn hắn bắt đầu bị dây đằng gặm chân: “Muốn ta cứu ngươi không?”
Ân Ly Trần chịu đựng đau đớn truyền đến từ cẳng chân, mặc dù đây chỉ là phân thân, nhưng thống khổ lại là thông suốt(?), nếu có thể, hắn cũng không muốn mất đi phân thân này, nếu không bản thể của hắn sẽ bị thương nặng.
“Nó sẽ nghe lời của ngươi sao?”
Thiên Hoàn câu môi: “Ngươi như thế nào lại biết là nó sẽ không nghe? Được thôi, cứ ở đây mà lải nha lải nhải đi, kỳ thật ta cũng không muốn cứu ngươi.”
Y làm bộ xoay người.
Ân Ly Trần vội vàng nói: “Khoan đã, nếu ngươi cứu ta, chờ đến lúc trở về, ta lập tức chia cho ngươi năm đại hành tinh trong tinh vực.”
Trong lòng hắn hiểu rõ, sinh vật không rõ đến từ bên ngoài vũ trụ này đối với Thiên Hoàn khẳng định là không giống như những người khác, nếu không sao có thể cùng đối phương chơi trò chơi luyến ái của nhân loại lâu như vậy.
Nếu là một sinh mệnh trong vũ trụ này, giữa những chủng tộc bất đồng sinh ra cảm tình cũng được coi là bình thường, bởi vì từ khi ra đời, mọi người đều là cùng nguyên cùng sinh, thất tình lục dục vốn là cảm xúc chung.
Nhưng sinh vật bên ngoài vũ trụ lại không giống như vậy, chúng nó sẽ không tuân thủ nguyên tắc căn nguyên của vũ trụ này.
Thất tình lục dục? Có lẽ đối với bọn chúng mà nói, khái niệm này căn bản là không hề tồn tại.
Thiên Hoàn không hiểu cái gì mà tinh vực hay không tinh vực, nhưng điều này vẫn không thể ngăn y tỏ ra trang bức.
“Ồ, vậy ngươi thề đi.”
Một khi đã tới cảnh giới kia, lời thề cũng không phải là thứ có thể tùy tiện nói, nếu đã nói ra khỏi miệng thì phải thực hiện bằng được.
Ân Ly Trần thành thành thật thật mà thề thốt.
Thiên Hoàn xòe tay, mặt dày đòi thuốc: “Đan dược bao trị trăm thương kia của ngươi đâu, mau lấy ra cho vợ ta một viên.”
Vẻ mặt Ân Ly Trần nghẹn khuất, tay áo run lên, rớt ra một cái bình sứ quen thuộc: “Cứu ta nhanh lên!”
Một cái cẳng chân của hắn đã bị gặm hết, lại qua một hồi nữa sợ là sẽ gặm đến đùi, đến hông.
Thiên Hoàn cầm lấy nhìn nhìn, trước tiên nhét cho Ân Ly Trần một viên, tận mắt nhìn thấy cái chân của hắn mọc trở lại, mới cầm một viên đút cho Mandela.
Sau khi ăn vào, cánh tay mất đi của Mandela rất mau liền phục hồi lại như cũ, miệng vết thương trên người cũng dần dần khép lại.
“Quả là thuốc tốt.” Y ngạc nhiên tán thưởng một câu, cất cái bình vào trong túi.
Ân Ly Trần: “……”
Hai người này đúng là vô sỉ y hệt nhau!
Thấy đám dây đằng bắt đầu tăng tốc, sắp gặm đến một cái đùi khác của mình, hắn vội vàng thúc giục: “Mau cứu ta!”
Trong lòng Thiên Hoàn cũng không quá chắc chắn, nhưng dù sao cũng có thể thử một lần.
Nếu thất bại…… Người chết cũng đâu phải là y, ha hả.
Y cầm con rắn đen nhỏ dưới lòng bàn chân lên, đưa tới bên miệng bông hoa, nói bằng một ngữ khí cực kỳ có lệ: “Này, thả hắn ra đi, đổi cho mày món khác!”
Rắn đen: QAQ!
Ân Ly Trần run rẩy, kích động nói: “Đừng động đến bé cưng của ta!”
Thiên Hoàn chậc một tiếng: “Nó chết hay là ngươi chết, tự ngươi quyết định đi!”
Ân Ly Trần rũ mắt: “Đừng động đến nó, nó là con ruột của ta.”
Thiên Hoàn không dự đoán được tình tiết này, tầm mắt đảo qua vẻ ngoài của hai cha con nhà này: “Vị kia của ngươi hẳn là khó coi lắm, sinh ra đứa nhỏ xấu như vậy!”
Mặt Ân Ly Trần đỏ bừng: “Ai cần ngươi lo! Đây là chuyện nhà bọn ta!”
Thiên Hoàn nhún vai: “Ta cũng không muốn quản, chỉ là trào phúng ngươi một chút thôi.”
Ân Ly Trần lật lọng tương chế nhạo(?), Mandela đang nằm trên lưng y nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa tỉnh lại chỉ nghe được một câu: “Ánh mắt của ngươi thì tốt hơn ai, về sau con của ngươi còn xấu hơn cả bà nội của ta!”
Mandela không biết chuyện trước đó, lúc này nghe hắn nói như vậy, mới phác hiện ra một vài điểm: “Ngươi vừa nói, ta chỉ là phân thân của đám dây đằng này, rốt cuộc nghĩa là thế nào?”
Tròng mắt Ân Ly Trần xoay chuyển: “Các ngươi cứu ta ra ngoài, ta liền nói cho các ngươi tất cả mọi chuyện.”
So với thái độ không chút để ý và ba phải của Thiên Hoàn, trong lòng Mandela xác thật cũng có rất nhiều nghi hoặc. Hơn nữa, trực giác nói cho hắn, những bí mật bị che giấu đó đều phi thường quan trọng, hắn cần phải biết.
Mandela nhìn về phía dây đằng, tựa hồ như có một loại cảm giác vận mệnh chú định, nói cho hắn biết phải làm như thế nào.
【Buông hắn ra.】
Trong lòng hắn vừa xẹt qua ý niệm này, ngay sau đó, dây đằng tựa như nghe thấy lời của hắn, dừng miệng không gặm Ân Ly Trần nữa, lưu luyến lui xuống cái khe dưới nền đất.
Mandela chấn kinh, đám dây đằng này thế nhưng lại thật sự nghe theo mệnh lệnh của hắn.