Đốt nến chiếu sáng gian phòng, Diệp Liên Sinh nghẹn cười đi tìm quần áo ngủ cho Chu Chính Kình.
“Ngươi trước tiên thay áo lót đi, có việc sáng mai chúng ta lại bàn.”
Chu Chính Kình khoanh tay trước ngực, sắc mặt cực kỳ xấu ngồi bếp bằng ở trên giường, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi. Năm dấu ngón tay đỏ bừng in trên mặt vô cùng rõ ràng, có thể thấy được người nọ đã ra tay nặng đến mức nào, nửa điểm cũng không lưu thủ.
Diệp Liên Sinh ôn ôn nhuyễn nhuyễn đẩy y: “Đừng nháo, ngủ sớm một chút đi. Chuyện này ngươi cũng có phần trách nhiệm, nửa đêm tới bất ngờ như vậy, nếu ngươi không nhanh chóng lên tiếng, ta đã thật sự cho rằng ngươi là hái hoa…… khụ, là thích khách mà kêu hộ vệ rồi.”
Đến lúc đó mới thực sự là mất mặt. Lư Sanh nếu biết được, thế nào cũng phải cảm khái một câu, Đốc công chơi thật lớn.
Chu Chính Kình tức giận, vốn dĩ mọi việc đã không thuận lợi, trong lòng buồn bực mới đến tìm vợ cầu an ủi, nào ngờ còn bị ném cho một cái tát, đối phương cư nhiên còn nhận định là y sai.
Y duỗi tay bắt lấy người trước mặt, đè xuống giường xé rách quần áo, hung tợn nói: “Kêu đi kêu nữa đi, có kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi đâu. Đêm nay để xem gia gia ta đạp hư ngươi thế nào!”
Hái hoa tặc đúng không? Cho ngươi kiến thức một phen sự lợi hại của thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc!
Diệp Liên Sinh bị kích thích đuôi mắt phiếm hồng, không ngừng mở miệng xin tha. Nhưng khi Chu Chính Kình thực sự buông tha thì hắn lại cười khanh khách lên, câu dẫn khiến cho y muốn ngừng mà không được, chỉ hận không thể đỉnh chết tên yêu tinh này mới tốt.
Khắp phòng đều là dâm thanh lang ngữ, đánh thức Diệp Thuận đang gác đêm ở bên ngoài. Vốn dĩ còn cảm thấy kinh ngạc, trong phòng nghĩa phụ như thế nào lại xuất hiện thêm một người, nhưng sau khi nghe ra tiếng động bên trong thì liền mặc kệ. Lấy bông gòn nhét lỗ tai, phi lễ chớ nghe.
Phu phu đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp, Diệp Thuận không biết tối hôm qua nghĩa phụ và lão gia vì sao lại ầm ĩ, nhưng buổi sáng khi tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, lại phát hiện thấy hai người thân mật khăn khít như một.
Thật mê mang.
Diệp Liên Sinh nửa đêm không ngủ, giọng nói có chút khàn khàn, đơn giản liền cáo bệnh không lâm triều. Chu Chính Kình hối hận mình xuống tay quá nặng, khiến cho hắn cả người xanh tím không có một chỗ da nào còn nguyên. Liền bảo Diệp Thuận vo gạo nấu cháo, tự mình đút cho hắn, lấy công chuộc tội.
Diệp Liên Sinh thật sự mệt mỏi, mí mắt cứ một chốc là nhíu lại, nhưng vẫn không nhịn được mà đề ra nghi vấn: “Tối hôm qua ngươi vì sao lại đi ám sát Thương Quân Diễn?”
Kẻ thù hắn muốn rút gân lột da có rất nhiều, Thương Quân Diễn quả thật cũng chẳng so là gì so với đám người kia. Chu Chính Kình ngay cả phần tình nghĩa với Từ An đạo nhân cũng không cố kỵ, trong đó tất có nguyên nhân.
Chu Chính Kình liền chọn ra một ít cốt truyện, thật thật giả giả nói cho hắn nghe.
“Sư phụ của ta từng tính mệnh, nói hắn là giao long vây ở nơi nước cạn, nếu gặp kỳ ngộ sẽ liền có thể hóa rồng. Vốn dĩ hắn sẽ thông qua Bạch Hạc giáo để tụ tập lưu dân, nhưng hiện giờ lại mượn quyền thế của Mộ Dung gia, sợ là rất nhanh nữa sẽ bắt đầu khởi nghĩa.”
Cơn buồn ngủ của Diệp Liên Sinh đều chạy biến, trừng lớn mắt: “Hắn cư nhiên còn có vận mệnh như thế?”
Chu Chính Kình trấn an: “Ngươi cũng đừng quá mức lo lắng, chỉ cần hắn xuất hiện ở trước mặt ta, sớm hay muộn ta cũng ra tay lấy đi tánh mạng của hắn.”
Vận số chưa hết thì đã thế nào, dẫu sao cũng phải có ngày chung cuộc.
Diệp Liên Sinh nghiêng người đổi sang tư thế thoải mái hơn, mông hơi hơi nhếch lên, nãy giờ đè nặng có chút đau: “Kẻ muốn tạo phản không chỉ có mỗi một Thương Quân Diễn. Ba châu Đông Bắc có rất nhiều băng thổ phỉ, quy mô trên hàng vạn cũng có, đều dựng cờ xí thay trời hành đạo.”
Hắn hạ giọng: “Mộ Dung gia vốn cũng không sạch sẽ gì.”
Hắn chấp chưởng Đông Xưởng nhiều năm, nắm giữ vô số bí mật không nên nói cho thiên hạ biết. Ngay cả bản thân Thánh Thượng nơi đó cũng không thiếu điều để nói. Nhưng chuyện không nên nói thì chỉ có thể sống để bụng chết mang theo.
Chu Chính Kình thò lại gần, thì thầm: “Bọn họ cũng muốn tạo phản?”
Diệp Liên Sinh: “……”
Hắn buồn cười đẩy đầu y ra, trong phòng căn bản là không có người ngoài, hai người bọn họ dựa sát nói nhỏ như vậy thật giống như đang mưu đồ chuyện xấu. Nam nhân này thật là càng ngày càng làm càn, bất thình lình lại bị y trêu đùa.
Chu Chính Kình cười cười, lại thò tới gần mổ lên mặt hắn một chút.
Diệp Liên Sinh trên mặt ghét bỏ, nhưng trong lòng lại hưởng thụ một cổ dính dính này.
“Phú khả địch quốc, công cao chấn chủ, không có quân vương nào lại bao dung với loại tướng môn này. Chẳng qua quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than, Thánh Thượng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ lớn mạnh, không có cách nào áp chế.”
Phu phu hai người nhìn nhau, trong lòng liền sinh ra một ít tính toán.
Chu Chính Kình nhìn nhìn canh giờ, đứng dậy nói: “Ta trước tiên đến Đông Xưởng một vòng, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Đã gần đến cuối năm rồi, phát cho chúng huynh đệ chút hàng Tết, làm cho mọi người cao hứng, Đốc công có ân chuẩn không?”
Y giống mô giống dạng mà ôm quyền xin chỉ thị, khóe miệng Diệp Liên Sinh gợi lên: “Ân chuẩn, Chu Trấn phủ sứ tự đến nha môn lãnh một ngàn lượng bạc đi.”
“Ti chức đa tạ Đốc công!”
Chu Chính Kình bước ra cửa, bỗng nhiên quay đầu bỏ thêm một câu: “Nhà ta làm bữa cơm tất niên, ngươi sẽ tới chứ?”
Diệp Liên Sinh ngẩn ra, ngón tay siết chặt đệm chăn.
Chu Chính Kình thì lại tỏ vẻ đương nhiên, chống nạnh ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo: “Tức phụ xấu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi ngươi lại không xấu, ta mang ngươi về nhà cực kỳ có mặt mũi.”
Diệp Liên Sinh nhìn thật sâu vào y, trong lòng vui buồn lẫn lộn: “Phụ thân ngươi có biết không?”
Chu Chính Kình gật đầu: “Ta từng nói qua cho ông ấy rồi, ngươi là một nam tử. Nhưng ông ấy không biết thân phận của ngươi, nhìn thấy ngươi khẳng định sẽ bị dọa cho nhảy dựng.”
Nói rồi, y lại tự mình cười rộ lên, giống như một đứa trẻ vô tâm vô phổi chỉ thích làm theo ý mình. Vô luận là chuyển thế bao nhiêu lần, y đều sống tùy ý như vậy, phảng phất như mọi khuôn sáo trên thế gian đều không cách nào trói buộc mảy may.
Lóa mắt đến mức làm đau đớn đôi mắt người khác.
Diệp Liên Sinh: “……” Trong lòng chua xót ngọt ngào, muốn khóc, lại vừa muốn cười.
Không hiểu sao lại có chút đồng tình với cha Chu, sinh ra một nhi tử bất hiếu như vậy. Nhưng nếu cha Chu nổi giận tức điên, muốn đánh muốn mắng y, hắn lại không đồng ý! Đây là nam nhân của hắn, không tới phiên người khác động thủ!
Chỉ trong nửa khắc, trong đầu hắn đã hiện lên rất nhiều tình cảnh xé bức, hắn yên lặng hạ quyết tâm.
……
Tuy đã ước định xong chuyện đi gặp gia trưởng, nhưng đến ngày trừ tịch hôm đó, Diệp Liên Sinh và Chu Chính Kình lại song song thất hẹn.
Đầu sỏ gây tội chính là kẻ nghĩ cái gì thì muốn cái đó Càn Nguyên thiếu đế, đột nhiên hạ chỉ, tổ chức yến tiệc triệu tập các quan thần.
Hoàng gia nghèo đến mức không một xu dính túi đã là một bí mật công khai, mấy năm nay cũng từng tổ chức qua không ít cung yến, nhưng lần này tổ chức đột nhiên như vậy, quan phụ trách quản lý tư khố là Thiệu Trường Xuân cũng sầu nát tâm. Quốc khố làm gì có tiền, đều là cho hắn tự thân lấy gia sản nhà mình ra để bổ khuyết đấy!
Tiền là giấy đốt là cháy, nhưng thứ bị thiêu rụi không chỉ có bạc, mà còn có một tia ảo tưởng cuối cùng của hắn đối với thiếu đế. Sắc mặt của Thiệu Trường Xuân tái nhợt yếu ớt, ngay cả Diệp Liên Sinh cũng không thể không đồng tình.
Thỏ chết cáo buồn.
Bữa cơm tất niên của Chu gia bỗng dưng thiếu mất Chu Chính Kình và vị nam hồ ly…… phi, nam tình nhân trong truyền thuyết kia, người nhà họ Chu ăn uống không quá tận hứng, đặc biệt là cha Chu, trước đó đã cùng Phùng thị diễn tập rất nhiều thủ đoạn ra oai phủ đầu.
Toàn bộ đều không có tác dụng, tức giận một đêm không ngủ.
Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống là tinh thần suy sút, ba tiếng trống là dũng khí khô kiệt. Trận chiến gia đình này còn chưa đánh đấm gì thì Diệp Liên Sinh đã chiếm thế thượng phong.
Diệp Liên Sinh: “???”
Ngày hai tháng giêng, trong lúc cả nhà đang dùng bữa sáng, Chu Chính Kình rốt cuộc cũng một lần nữa thông tri cho người nhà, buổi tối muốn mang tức phụ chưa qua cửa đến đây, cho hai bên gặp mặt, về sau chính là người một nhà.
Cha Chu: “……” Lập tức bẻ gãy chiếc đũa trong tay.
Chu Chính Vũ một lòng chỉ muốn đọc sách thánh hiền, thật sự không biết đại ca lặng lẽ không một tiếng động liền thoát đơn. Kinh ngạc qua đi, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Còn có thể an ủi cha Chu: “Long Dương chi hảo cũng không có gì, mấy năm trước lúc ta ở thư viện cũng có mấy đôi. Tình chi sở chí, thuận theo tự nhiên.”
Cha Chu khiếp sợ nhìn về phía nhi tử thứ hai, thế đạo này đến tột cùng là làm sao vậy, người trẻ tuổi đều thích đi cửa sau?
Ông lạnh lùng cảnh cáo: “Ta không cho phép ngươi đi con đường không đứng đắn này.”
Chu Chính Vũ bình tĩnh rung đùi đắc ý: “Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc. Đối với tình yêu nam nữ ta đều không có hứng thú, cả đời có sách làm bạn là đủ rồi!”
Bàn tay cha Chu run rẩy: “……” Bỗng dưng cảm thấy nhi tử thứ hai bệnh còn nặng hơn đại nhi tử!
Trước đó ông như thế nào lại không nhìn ra Chu gia bọn họ phong thủy luân chuyển, một đám này nhìn tiền đồ sáng lạn, nhưng kỳ thật trong tim đều ngã trái ngã phải! Ông thật là thẹn với liệt tổ liệt tông mà!
Nhưng cho dù cha Chu có không tình nguyện thế nào, bữa tối chung quy cũng phải đến.
Phùng thị sáng sớm đã chuẩn bị tiệc rượu phong phú, vào nhà rửa mặt thay quần áo. Chiếu theo cách nói của lão gia, phải làm giá mẹ chồng, hảo hảo bắt bẻ tức phụ.
Phùng thị: “……” Ô ô ô, làm mẹ kế thật khó, lão tổ tông nói quả không sai.
Thật vất vả lắm mới xử lý thỏa đáng mọi việc, một thân y phục lộng lẫy phục sức đầy đầu, ngồi trên ghế chủ tọa mà chân vẫn có chút run run. Còn cha Chu ở bên cạnh thì lại cao ngạo bễ nghễ, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, giống như Tam Thanh gia gia được môn nhân Bạch Hạc quan cung phụng.
Chu Chính Vũ và Chu Linh Chi ngồi hai bên, vẻ mặt chết lặng hai mắt vô thần, nhưng vẫn ra dáng đồng nam đồng nữ dưới tòa Tam Thanh gia gia.
Khi Chu Chính Kình dẫn Diệp Liên Sinh bước vào nhà, vừa đối mặt chính là đội hình xa hoa sắp đắc đạo phi thăng của cả nhà.
Y vừa định mở miệng, liền thấy sắc mặt cha Chu biến đổi, hiển nhiên đã nhận ra Diệp Liên Sinh, lập tức đứng dậy cung kính đón chào.
“Diệp Đốc công, ti chức nghênh đón không chu toàn, mong ngài thứ tội.”
Trong lòng ông có chút kỳ quái, nhi tử không phải đã nói muốn mang tức phụ về hay sao, như thế nào lại tới cùng vị Đốc công Đông Xưởng này? Hay là ngay từ đầu hắn chỉ là đùa giỡn, căn bản không hề có chuyện như vậy?
Ngay khi một tia may mắn vừa dâng lên trong lòng, liền nghe Diệp Liên Sinh khiêm tốn nói: “Nhạc phụ đại nhân không cần khách khí, tối nay chúng ta không bàn đến thân phận địa vị, chỉ luận thân tình bối phận.”
Cha Chu ngốc lăng, nghi hoặc mà nhìn về phía đại nhi tử.
Chu Chính Kình: “Cha, không phải ta đã nói sẽ mang tức phụ về hay sao, chính là hắn.”
Trong đầu cha Chu trống rỗng vài giây, rốt cuộc mới tiếp thu được lời nói của nhi tử. Thái giám chưởng ấn Đông Xưởng Diệp Vu Thu, chính là tức phụ của con ông!
Diệp Liên Sinh sớm đoán được cha Chu sẽ không dễ dàng tiếp thu, đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Hắn cũng có đối sách, thân là vãn bối, trước tiên phải dâng lên thành ý, vô luận kết quả ra sao, lễ nghĩa nhất định phải đúng chỗ.
Hắn xoay người định phân phó Lư Sanh và Diệp Thuận ở ngoài cửa nâng lễ vật gặp mặt vào trong, liền nghe “bịch” một tiếng.
Quay đầu nhìn lại, cha Chu đã mềm chân quỳ xuống……
Sợ nhất chính là bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Diệp Liên Sinh khụ một tiếng, cười như không cười: “Nhạc phụ đừng như thế, tổn thọ ta.”
Chu Chính Kình nghẹn cười nâng lão phụ thân dậy, dìu đến chỗ ghế ngồi: “Cha, ngươi cũng coi như đã trải qua sóng to gió lớn, hà tất phải như thế.”
Cha Chu: “……”
Vị này chính là Đốc công Đông Xưởng Diệp Vu Thu đấy, âm hiểm độc ác vô tình, đệ nhất sát tinh triều dã, chết trong tay hắn không một ngàn cũng một trăm, còn có khả năng bị giam giữ trong đại lao muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Cư nhiên lại biến thành con dâu của mình!
Phùng thị lặng lẽ kéo tay áo của ông, ám chỉ có còn muốn tiếp tục ra oai phủ đầu hay không.
Cha Chu trừng mắt liếc nàng một cái, bọn họ có mấy cái mạng mà dám bất kính với Diệp Vu Thu?
Từ nay về sau, vị này chính là Bồ Tát trong nhà, ngày ngày thắp hương thành tâm cung phụng!