Từ trước đến nay kinh thành luôn là nơi xa xỉ, lễ Thất Tịch lại càng là ngày mãn thành cuồng hoan, quan phủ hủy bỏ lệnh cấm đi lại vào ban đêm, thiếu nam thiếu nữ tránh dưới lều đỏ mật hội cùng người trong lòng. Nửa đêm không người, kề tai nói nhỏ.
Trên sông đào hộ thành thả đầy hoa đăng cầu phúc, ánh sáng đom đóm lập lòe như bầu trời sao, các vũ nữ Giáo Phường Tư đứng trên tầng hai thuyền hoa, trắng đêm ca múa, bên bờ là vô số dòng người rộn ràng náo nhiệt. Nhân gia nhà quyền quý lại càng có bộ tịch, thuê chiếc thuyền hoa du đãng trên sông mà thưởng thức phong cảnh.
Khi Chu Chính Kình bước lên thuyền hoa, liền thấy người chèo thuyền đang u oán nhìn mình, cúi gầm mặt.
Màn trúc xốc lên, lộ ra ngọc nhan của Diệp Liên Sinh, xảo tiếu thiến hề ở dưới ánh đèn: “Ngươi tới rồi.”
Chu Chính Kình vốn còn đang kinh ngạc vì sao người trông cửa Diệp phủ lại biến thành người chèo thuyền, nhưng sau khi trông thấy vợ nhà mình, y liền ném hết chuyện này ra sau đầu, hô hấp đều có chút cứng lại.
Có lẽ là ngày tốt cảnh đẹp làm nổi bật, đêm nay Diệp Liên Sinh mê người đến cực điểm. Trong mắt sóng sánh tình ý, doanh doanh hoa thịnh. Đặc biệt là khi cúi đầu mỉm cười, ngàn loại phong tình đều lộ ra nơi đáy mắt.
Chu Chính Kình tựa như một ngư dân bị mỹ nhân ngư dụ hoặc, mơ màng ngơ ngẩn mà bước vào thuyền.
Chỉ thấy bốn phía rèm trướng đã buông, chỉ còn lại một phiến cửa sổ nhỏ nhòm về phía nhóm vũ nữ mặc vũ y nghê thường, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cổ phong nhã nhạc cất lên. Bên cửa sổ an trí một cái bàn lùn, bày biện tiệc rượu tinh xảo. Nến đỏ trên cao chiếu ra bóng người, dưới chân là tấm thanh tân chiếu sạch sẽ thoải mái, ở đuôi thuyền còn đặt sẵn mấy cái chăn mỏng.
Diệp Liên Sinh cởi giày vớ, ngồi xếp bằng trên miếng bồ đoàn mềm, bàn chân trắng nõn tú khí tùy ý gập lại: “Hôm nay ngươi đến muộn, nếu không dùng bữa thì thức ăn liền lạnh……”
Một câu chưa dứt, Chu Chính Kình đã nhào tới, đôi môi nóng bỏng tương dán, trằn trọc gặm cắn.
Diệp Liên Sinh chỉ cảm thấy hô hấp đều bị đoạt đi, thật vất vả lắm mới đẩy được nam nhân giống như dã thú này ra, hờn dỗi nói: “Ngươi gấp cái gì, dùng bữa trước đi.”
Yết hầu Chu Chính Kình lăn lộn, vợ đều đã tắm rửa sạch sẽ ngồi trước mặt, y còn có tâm tư mà ăn cơm thì còn tính là nam nhân hay không?
Cánh tay duỗi tới, vớt người tiến vào trong lòng ngực, ám ách nói: “Hôm nay không quay về sao?”
Diệp Liên Sinh đang rót rượu, bị bất thình lình làm cho sánh ra vài giọt, mị nhãn quét ngang mà nhìn qua: “Ngươi còn phải quay về?”
Hắn giơ rượu lên đưa đến bên miệng Chu Chính Kình, nam nhân này lại một lần nữa dán cánh môi còn ướt men say xuống. Mềm hương ôn ngọc trong ngực, vui sướng đến quên trời quên đất.
Các vũ nữ bên ngoài thuyền hoa đã thay đổi bao nhiêu điệu múa, đám đông bên bờ sông vẫn không thuyên giảm sự nhiệt tình, tiếng hoan hô trầm trồ hết đợt này đến đợt khác vang lên. Thuyền hoa của hai người tựa hồ như đang chậm rãi trôi xa, dần dần không còn nghe thấy tiếng người ồn ào nữa.
Thuyền hoa rẽ sóng mà đi, gió lạnh phơ phất thổi qua, ánh trăng cũng dịu dàng hơn vài phần.
Chu Chính Kình đột nhiên nhớ tới chính sự: “Qua mấy ngày nữa ta phải đi theo Đốc công nhà ngươi ra ngoài ban sai, không biết khi nào mới có thể trở về. Ngươi nói xem có phải hắn đang có ý xấu, cố ý chia lìa chúng ta hay không.”
Ngữ khí của y ở mấy chữ “Đốc công nhà ngươi” nghe đặc biệt nhấn mạnh, trong mũi chỉ kém không phun ra một cổ hương vị chua chua.
Diệp Liên Sinh cười khẽ nhéo lên cái eo thon gầy nhưng rắn chắc của y: “Ta nghe ngươi có vẻ là rất bất mãn với hắn, hắn trêu chọc ngươi ở đâu?”
Hắn cũng là vì không đành lòng chia xa, cho nên mới mạo hiểm để y đồng hành. Dụng tâm của hắn lại bị tên ngốc tử này xuyên tạc, ủy khuất mà không có chỗ để kể ra.
Hắn đang do dự có nên vạch trần thân phận của mình hay không, liền nghe nam nhân này ngạnh cổ gào lên: “Ngươi còn không phải là vì hắn nên mới không muốn rời khỏi Diệp phủ hay sao. Ta hoài nghi các ngươi có phải có quan hệ đặc thù mà ta không biết?”
Diệp Liên Sinh: “……” Thật sự là có đấy.
Chu Chính Kình thấy hắn không phủ nhận, lại càng thêm không thoải mái: “Ngươi rốt cuộc thiếu nợ hắn cái gì, ân tình hay nhân tình, dù sao cũng phải có một ngày trả hết chứ?”
Mặt mày Diệp Liên Sinh chớp động một chút: “Lần này ngươi hộ vệ hắn đến Bạch Hạc quan, nếu có thể làm tốt chuyện này, cũng coi như thay ta trả ơn cho hắn.”
Chu Chính Kình không hé răng. Chuyện gì y cũng đều có thể đáp ứng, nhưng chỉ duy nhất chuyện liên quan đến sư phụ là không thể sảng khoái nhận lời. Nếu đương sự là vợ y, vậy trong lòng còn phải cân nhắc phân lượng bên nào nặng bên nào nhẹ, nhưng nếu là Diệp Vu Thu kia…… Hừ, y còn không ra tay thêm dầu vào lửa thì thôi!
Ngón tay Diệp Liên Sinh chợt dùng sức một cái.
Chu Chính Kình nhe răng trợn mắt, cái cảm giác đau đớn mất hồn quen thuộc này!
May mắn y da dày thịt béo, nếu đổi lại là người khác thì quả thật không thể nào chịu nổi khoản này của vợ y.
“Đủ rồi, đủ rồi, ta hiểu được!” Bất đắc dĩ cầu xin khoan dung.
Diệp Liên Sinh ưu nhã mà thu tay, gắp một đũa thức ăn đút cho y, khinh thanh tế ngữ hống vài câu, bày một bộ chiêu thuần phục chồng.
“Ta cũng biết, ngươi là đệ tử của Từ An đạo nhân, tất nhiên không đành lòng để sư phụ ngươi gặp nạn. An tâm đi, nếu không có tình huống đặc thù, tai họa này tất nhiên sẽ không rơi xuống trên đầu hắn.”
Lúc này Chu Chính Kình quả thật phải kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”
Diệp Liên Sinh mỉm cười: “Ngươi lại không cố tình lừa gạt, Đông Xưởng có việc gì mà không tra ra được?”
Chu Chính Kình đến lúc này mới thật sự tin vợ y là tâm phúc của Diệp Vu Thu, nếu là một nô bộc bình thường, sao có thể biết được nội tình trong đó. Xem ra liên lụy giữa Diệp Liên Sinh và Diệp Vu Thu còn sâu hơn y tưởng tượng.
Ô kìa lại có mùi giấm thoang thoảng đâu đây?
Đột nhiên cảm thấy, Diệp Vu Thu vẫn là nên sớm biến mất một chút mới tốt.
Trong nguyên tác, Thương Quân Diễn một đường đánh quái thăng cấp, xử lý vai ác lớn lớn bé bé nhiều vô kể, nhưng khó đối phó nhất lại chính là Đốc công Đông Xưởng Diệp Vu Thu. Tuy rằng lên sân khấu rất ít, nhưng hắn lại là độc thủ sau màn ở trong tiểu thuyết.
Có điều, kết cục của Diệp Vu Thu cũng khiến cho người ta phải thổn thức. Thương Quân Diễn hao tâm tổn trí không hạ được hắn, nhưng hắn lại bị tên thiếu đế ngu ngốc vô năng kia ban cho một ly rượu độc.
Quốc gia rơi vào diệt vong, đế vương lại làm liều, cho dù có là thánh nhân chuyển thế cũng khó có thể xoay chuyển càn khôn.
Diệp Liên Sinh híp mắt, dường nhìn như đã nhìn thấu tính toán trong lòng của y: “Ngươi đang đánh ý đồ xấu gì?”
Vào loại thời điểm này, kiên quyết không thể thừa nhận, ai nhận chính là đồ ngốc: “Không phải, không có, ngươi đừng nói bừa.”
Diệp Liên Sinh cười lạnh: “Lời hay lại đem nói với một cái sọt, đều như gió thổi bên tai, ngươi xem ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Cẩu nam nhân, chưa ra tay giáo huấn, liền không biết được sự lợi hại của hắn.
Diệp Liên Sinh là người phương nào, mười tám hình phạt chiếu ngục Đông Xưởng tất cả đều tinh thông, thuận tay tiếp được đai lưng chỉ bạc của mình, trói cổ tay Chu Chính Kình lại, đẩy người xuống áp đảo ở phía trên, hung hăng ngồi lên eo của y.
Chu Chính Kình trong lòng lộp bộp một tiếng, chơi lớn như vậy sao?
Đáng tiếc hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, Diệp Liên Sinh lại cởi xuống đai lưng của y, bịt kín đôi mắt y lại.
Chu Chính Kình cầu xin tha thứ: “Liên Sinh, ta sai rồi, ta thề nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ cho Diệp Vu Thu.”
Người chèo thuyền ở bên ngoài rèm châu nghe thấy động tĩnh bên trong, lặng lẽ thò nửa cái đầu vào, rồi lại vội vàng che mắt rút đi. Đốc công xuống tay nặng như vậy sao, thiếu chút nữa lóe mù mắt nhỏ của hắn.
Mau chóng chèo thuyền hoa ra xa hơn.
Diệp Liên Sinh tấc tấc tuần tra món ngon mỹ vị trước mắt, ánh mắt toát ra một tia tham lam, giống như người lữ hành đói khát nhìn thấy ốc đảo, gấp không chờ nổi mà nhào lên ăn uống thỏa thích.
Chu Chính Kình liền cảm thấy cả người như bị kiếm gặm, càng khó nhịn hơn chính là cào không đến chỗ ngứa. Nỗ lực trèo lên đỉnh tối cao, nhưng lại rơi xuống vào thời khắc mấu chốt. Y nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, giật đứt đai lưng mà phản thủ thành công.
Diệp Liên Sinh bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, bị lấp kín miệng, ô ô nuốt nuốt không ngừng.
Thật vất vả lắm mới thoát ra được, Chu Chính Kình đè nén chiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng thỏa mãn như thế, nhưng mặc cho y có năn nỉ ỉ ôi thế nào, chính là không cách nào tiến thêm một bước.
Đuôi mắt Diệp Liên Sinh phiếm hồng, dùng chân đá vào trên mặt y, đắc ý cười quyến rũ: “Đây là giáo huấn, ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
Chu Chính Kình âm thầm ghi tạc chuyện này đến trên người Diệp Vu Thu, dám phá hư quan hệ phu phu hài hòa của người khác.
Y một đêm chưa về, khi trở về lại mang theo một thân đầy mùi son phấn, nghênh ngang không chút nào che giấu mà đi thẳng vào phòng, làm cho những người trong nhà đều ngây dại.
Phùng thị lặng lẽ nói với lão gia nhà mình: “Nếu không thì, thiếp thân vẫn là nên sớm một chút đi cầu hôn cho đại lang?”
Cha Chu cũng cảm thấy, nhi tử chiếm tiện nghi cô nương nhà người khác thì không thể không phụ trách, bọn họ tuy là gia đình bình dân, nhưng cũng hiểu rõ quy củ. Ông chắp tay sau lưng, bước vào phòng nhi tử.
Vừa nâng mắt, liền thấy Chu Chính Kình đã cởi y phục lau mình, trên lưng dấu móng tay véo ra một mảnh hồng hồng tím tím, quả thực làm người khác không nỡ nhìn thẳng.
Cha Chu líu lưỡi, cô nương nhà kia cũng là một bưu hãn, khó trách có thể bắt lấy nhi tử kiệt ngạo nhà mình. Tuy rằng chưa thấy mặt, nhưng ông dám khẳng định, với ánh mắt của nhi tử, cô nương được hắn coi trọng tuyệt đối sẽ không tầm thường.
“Khụ khụ!”
Chu Chính Kình tròng lên bộ phi ngư phục, quay đầu nghi hoặc liếc phụ thân một cái.
Cha Chu nghiêm nghị nói: “Ngươi tối hôm qua đi đâu vậy?”
Chu Chính Kình ái muội mà câu môi: “Trong lòng phụ thân ngài đã biết rõ ràng, còn hỏi.”
Cha Chu bày ra thái độ của bậc gia trưởng: “Kế mẫu ngươi nói, ngày mai đi cầu hôn cho ngươi?”
Chu Chính Kình tiếc hận nói: “Ta thì muốn rồi, nhưng bên kia còn có việc chưa xử lý xong.”
Cha Chu trừng y, đè thấp giọng nói: “Ngươi thật đúng là không biết gấp gáp, vạn nhất bụng người ta nổi lên, thanh danh liền không tốt.”
Chu Chính Kình nói thầm trong lòng, đáng tiếc người kia không có khả năng mang thai đâu. Y cảm thấy chuyện này sớm hay muộn cũng bại lộ, không bằng cứ nói rõ ràng cho phụ thân.
“Cha, ta có lời muốn nói thật với ngươi, người ta coi trọng, là một nam tử.”
Cha Chu sửng sốt, tẩu thuốc trong tay rớt xuống đất: “Ngươi…… Ngươi nói cái gì?”
Chu Chính Kình thả xuống quả bom nguyên tử này, mặc kệ nổ chết bao nhiêu người, không hề có tâm thông cảm đồng tình. Tiếp tục sửa soạn y phục, giắt Tú Xuân đao, liền lên đường đến Đông Xưởng làm việc.
Nhưng lại bị phụ thân gắt gao túm chặt: “Cái tên tiểu tử ngươi, cư nhiên lại làm loại chuyện đoạn tụ phân đào này, ngươi…… ngươi muốn tức chết ta sao!”
Chu Chính Kình than thở: “Cha, ta cưới nam nhân hay nữ nhân thì có gì khác nhau đâu?”
Cha Chu: “Nam nhân không biết sinh con mà.”
Chu Chính Kình hướng dẫn từng bước: “Nhà ta lại không có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa, lại còn có nhị đệ, về sau bảo tức phụ hắn sinh nhiều thêm mấy đứa, cho ngài ngậm kẹo đùa cháu, vui vẻ dưỡng lão.”
Thấy nhi tử nhẹ nhàng bâng quơ hồn nhiên không bỏ trong lòng, cha Chu tức giận nổi trận lôi đình: “Ngươi đến tột cùng là coi trong người nào, mau chóng mang đến cho ta nhìn!”
Chu Chính Kình có chút trầm ngâm, nói một nửa: “Hắn hiện giờ là người trong phủ của Diệp Vu Thu, trước kia phụ thân ngươi không phải đã nghi hoặc, ta như thế nào lại đột nhiên thăng chức tới thiên hộ sao, kỳ thật chính là hắn…… đã thay ta nói ngọt vài câu trước mặt Diệp Vu Thu.”
Cha Chu ngẩn người: “Người của Đốc công Đông Xưởng Diệp Vu Thu?”
Nghe ngữ khí của nhi tử, người này ở trước mặt Diệp Vu Thu cực kỳ có trọng lượng, nếu không sao có thể khiến hắn một lần thăng hai cấp. Nếu không cẩn thận, có lẽ ngày sau cả nhà liền phải sống trong đại lao.
Chuyện này thật có điểm phức tạp.
Chu Chính Kình cũng mặc kệ phụ thân rốt cuộc nghĩ như thế nào, thanh thanh sảng sảng mà ra cửa đi làm.
Lúc này ở Đông Xưởng đang chỉnh đốn binh mã, tùy thời chuẩn bị xuất phát đến núi Võ Đang. Tám vị thiên hộ điều binh một trăm giáo úy, hợp lại cũng lên tới gần một ngàn người. Nếu tất cả đều đồng thời xuất phát thì quá mức đông đảo, dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, cũng không thích hợp với tác phong hành binh lén lút của Đông Xưởng.
Diệp Vu Thu hạ lệnh, tám vị thiên hộ hộ binh phân thành bốn lộ, từng nhóm chạy tới Bạch Hạc quan. Mỗi nhóm có hai thiên hộ, phân công nhiệm vụ rõ ràng, có nhóm nằm vùng bên ngoài Bạch Hạc quan, có nhóm đi bắt người thân của nghi phạm, kế hoạch kín đáo tích thủy bất lậu, làm cho Chu Chính Kình cũng âm thầm líu lưỡi.
Diệp Vu Thu này quả thực không đơn giản, bố trí nhiệm vụ cực kỳ có kết cấu, Thương Quân Diễn nhiều lần bị làm nhục trong tay hắn cũng không oan một chút nào.
Chu Chính Kình vốn lo lắng sư phụ sẽ bị chuyện này làm liên lụy, nhưng tối hôm qua nhận được bảo đảm của Diệp Liên Sinh, tảng đá đè nặng trong lòng cũng liền buông xuống.
Còn đám người Thương Quân Diễn này sẽ ra sao, y liền không quan tâm lắm. Mang vận khí đầy người, sức sống mãnh liệt giống như con gián, lăn lộn kiểu gì cũng không chết, kẻ gặp xui xẻo sẽ luôn là những người bên cạnh bọn họ mà thôi.
Trong nguyên tác, đám người Thương Quân Diễn cũng từng bị Đông Xưởng phái binh đuổi giết, nhưng mỗi lần đều chạy thoát.
Sau khi Bạch Hạc quan bị triều đình niêm phong, bọn họ lưu lạc giang hồ, mượn danh vọng mà Từ An đạo nhân đã tích góp qua nhiều năm làm việc thiện cứu độ dân chúng nghèo khổ, thành lập “Bạch Hạc giáo”, tổ chức nghĩa quân nổi dậy.
Nhưng cốt truyện tại đây lại bất ngờ cua gấp, Diệp Vu Thu lần này lại đột nhiên tự mình ra tay, bao vây tiễu trừ quân tạo phản.
Thương Quân Diễn có tránh được một kiếp này hay không, cũng không xác định.
Vị thiên hộ tổ đội với Chu Chính Kình đúng lúc là một người quen, một trong những bài hữu của cha Chu – Vương Phi Hùng. Người này có vẻ ngoài cao lớn thô kệch, mắt to miệng rộng, nhưng phong cách chơi bài lại cực kỳ vững vàng sắc bén, đặc biệt am hiểu ra ngàn(?).
Hai người bọn họ phụ trách bảo hộ bên cạnh Diệp Vu Thu.
Ngày khởi hành, thời tiết nóng nực bức người, cho dù đã mang mũ đấu lạp nhưng vẫn ướt đẫm mồ hôi, không chỉ có người nóng mà ngựa cũng nóng, có người bạo dạn, nhìn thấy có dòng suối liền vui vẻ giống như hài tử mà chạy qua.
Đốc công Đông Xưởng Diệp Vu Thu ngồi xe ngựa, bên người vây quanh mười mấy nô bộc trực hệ. Chu Chính Kình lãnh giáo úy dưới trướng đi ở phía trước mở đường, nhân mã của Vương Phi Hùng bảo vệ ở phía sau. Trên đường nghỉ ngơi một canh giờ, mọi người vẫn chưa chôn nồi nấu cơm, chỉ ăn một chút lương khô tùy thân, chiếu cố tốt bầy ngựa.
Đến lúc mặt trời lặn, nhóm người mới tới trạm dịch.
So sánh với khách điếm thông thường, phương tiện ở trạm dịch lại chu toàn hơn nhiều, dù gì khách nhân cũng đều là hạng người quyền quý. Các giáo úy bình thường mười người ngủ chung một phòng, còn thiên hộ như Chu Chính Kình thì có thể dùng chung một gian phòng thượng đẳng với Vương Phi Hùng.
Có điều, bọn họ thân mang chức trách hộ vệ, cho nên cũng không thể chuyên tâm ngủ yên. Đơn giản liền phân công một chút, quyết định mỗi người thay phiên thủ vệ trước cửa phòng Đốc công. Chu Chính Kình kính lão, liền để Vương Phi Hùng thủ trước nửa đêm, còn mình thì thủ từ nửa đêm đến sáng.
Giờ Tỵ nhị khắc (11h30 tối), Chu Chính Kình đúng giờ đến thay phiên trực với Vương Phi Hùng.
Vương Phi Hùng ngáp một cái, vỗ vỗ bờ vai của y: “Hiền chất, nhân phẩm của ngươi thật không sai, ba khuê nữ nhà ta mỗi người đều xinh đẹp, lúc nào ghé qua ngồi một chút?”
Chu Chính Kình mặt vô biểu tình: “……” Đa tạ, xin miễn thứ cho kẻ bất tài này.
Hai chữ “cự tuyệt” trên mặt y quá rõ ràng, Vương Phi Hùng cũng không để bụng, cười cười mà cho qua.
Nào biết tai vách mạch rừng, Diệp Liên Sinh nằm bên trong đang âm thầm nghiến răng, hận không thể túm nam nhân “trêu hoa ghẹo nguyệt” kia vào trong giáo huấn một phen.
Hắn vốn ngủ nông, sau khi bị Vương Phi Hùng đánh thức, rốt cuộc vẫn không ngủ lại được mà nằm trên giường trằn trọc.
Thân ảnh cao lớn đĩnh bạt của nam nhân kia bị ngọn đèn dầu ở lối đi in trên ván cửa, hắn nhìn đến có chút ngây ngốc, ngón tay chậm rãi vẽ lại hình dáng của y.
Nửa đêm không ngủ, nhưng hôm sau Chu Chính Kình vẫn là tinh thần sáng láng, ngược lại, Diệp Liên Sinh ở trong xe ngựa lại ngáp liên tục, dựa vào đệm mềm mơ màng sắp ngủ.
Hắn xốc màn xe nhòm ra bên ngoài, thấy Chu Chính Kình cưỡi ngựa chạy ở phía trước đoàn xe. Người vẫn luôn lắc lư ở trước mắt, nhưng lại chỉ có thể chịu đựng không thể cất tiếng gọi, thật đúng là một phen dày vò khôn kể.
Nghỉ ngơi lúc chính Ngọ, Chu Chính Kình nhận được truyền lời từ một người nô bộc: “Đốc công có việc triệu kiến.”
Tuy không biết là có ý gì, nhưng y vẫn lập tức đi đến bên cạnh xe ngựa.
Xa phu xốc mũ đấu lạp lên, u oán nhìn y, cúi gầm mặt.
Chu Chính Kình: “……” Vị này diễn vai quần chúng cũng quá cần mẫn rồi.
Cựu đại đương đầu Đông Xưởng – người trông cửa Diệp phủ – người chèo thuyền hoa, hiện giờ là xa phu đương nhiệm – Lư Sanh, tự giác vì Đốc công nhà hắn mà tận tâm tận lực cẩn thận tỉ mỉ, lãnh một phần lương làm bốn phần công.
Một khối gạch chịu thương chịu khó, chỗ nào cần là có mặt. Mắt mù tâm (trung) thành, tranh làm một tên đệ nhất liếm cẩu.
Hắn trầm mặc cuốn màn xe lên, làm một cái thủ thế “mời”.
Giữa mày Chu Chính Kình giật giật, mặt không đổi sắc mà bước lên xe, nhìn thấy Diệp Vu Thu mang mặt nạ quỷ: “Đốc công, ngài có chuyện gì phân phó?”
Diệp Liên Sinh lười biếng nói: “Trên đường đi quá nhàm chán, tìm Chu thiên hộ giết thời gian, ngươi có biết chơi cờ không?”
Chu Chính Kình bình đạm nói: “Ti chức tài hèn học ít, chưa từng học được.”
Kỳ thật y biết, nhưng chính là không muốn chơi cờ với Diệp Vu Thu. Hừ, ngươi mơ thật đẹp.
Diệp Liên Sinh nhận ra ý nghĩ của y, cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười, dứt khoát ném qua một cây quạt giấy: “Trời nóng, Chu thiên hộ quạt gió cho ta.”
Chu Chính Kình: “……” Con mẹ nó, lão tử ngoại trừ chỉ hầu hạ cho vợ, nào có kẻ thứ hai có vinh hạnh này?
Y siết chặt cây quạt, khí áp bắt đầu hạ thấp, khí lạnh rào rạt tứ tán.
Diệp Liên Sinh cảm thán: “Ai ui, thể chất này của Chu thiên hộ thật là đông ấm hạ lạnh, ngươi ngồi ở chỗ này, bổn quan liền cảm thấy mát mẻ hơn nhiều. Đợi lát nữa đừng vội xuống xe, cứ bồi bổn quan tâm sự đi.”
Chu Chính Kình: “……” Nghẹn khuất.
Diệp Liên Sinh nhìn thấy sắc mặt của y, liền cảm thấy vui sướng trong lòng. Loại vui sướng này đến dễ dàng như thế, còn trân quý hơn nhiều so với bất luận thứ vàng bạc châu báu nào. Trên đời này sao có thể có một nam tử chọc người thương mến như vậy, làm cho trái tim hắn tựa như được ngâm trong vại mật.
Chu Chính Kình buông xuống mí mắt, moi hết cõi lòng để nghĩ cớ rời đi.
Nếu còn tiếp tục như vậy, y sợ là sẽ không nhịn được mà ra tay đánh người.
Ánh mắt của y trong lúc vô ý liền lướt qua bàn tay trắng nõn của Diệp Vu Thu, hơi chút khựng lại. Trên ngón áp út kia đeo một cái phỉ thúy ngọc ban chỉ, móng tay mượt mà phấn bạch vô cấu, nhìn ra được là vừa mới tu chỉnh qua.
Với nhãn lực của Chu Chính Kình, không có thuật ngụy trang nào có thể qua mắt được y. Chẳng qua là vì quá chán ghét Diệp Vu Thu, cho nên mới chưa bao giờ nguyện ý cho hắn nửa con mắt.
Nhưng mà……
Chu Chính Kình ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào người trước mắt!