Thấy Tư Vân Dịch gọi mình, Yến An lập tức lộ ra tươi cười, ngoan ngoãn ngồi đối diện nam nhân, "Anh Vân Dịch"
Tư Vân Dịch đem chồng bài trên bàn đẩy qua, một tay gỡ xuống mắt kính, nhìn về phía Yến An.
Yến An lập tức hiểu, anh Vân Dịch đây là cho hắn một cơ hội chơi trò chơi, vui mừng lấy mấy tấm thẻ mà đảo, cúi đầu lấy một tấm thẻ, nhìn người đối diện.
"Nữ hài ôm cún" Âm thanh Tư Vân Dịch lạnh lùng vang lên, hai mắt trầm ổn nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt.
Yến An tiếp tục đổi thẻ, giương mắt nhìn về phía Tư Vân Dịch.
"Ruộng lúa mạch"
"Biển sâu"
"Mặt trời"
"Đứa trẻ đang khóc"
"Tiền tài"
.....
Tư Vân Dịch tăng nhanh tốc độ, tốc độ đổi thẻ của Yến An cũng không tự chủ mà nhanh hơn, cùng với câu nói "Người bị thương" của Tư Vân Dịch, Yến An buông xuống tấm thẻ cuối cùng trong tay.
Hai mươi mấy tấm thẻ đều xem xong, Tư Vân Dịch một cái cũng không đoán sai.
"Chú nhỏ đoán thật nhanh! Còn đúng hết nữa!" Lão nhị đứng sau lưng Yến An xem náo nhiệt nhịn không được mà vỗ tay, bỗng nhiên nhớ tới cảm giác chú nhỏ thắng hắn tận hai lần vào mấy năm trước, giống như đều là cố ý.
"Đa số mọi người khi nhìn đến một hình ảnh cố định, sẽ có những biểu tình tương tự, cậu nghĩ có thể thắng được tôi, vậy nên khi nhìn mấy tấm thẻ sẽ là trạng thái tích cực, đồng thời biểu tình cũng gợi lên sự sợ hãi hoặc là bi thương giống với hình ảnh trong tấm thẻ".
Tư Vân Dịch lấy lại mấy tấm thẻ trên bàn, nhẹ gõ mặt bàn.
"Cậu biết cái này có ý nghĩa gì không?"
Dôid diện với ánh mắt của Tư Vân Dịch, Yến An đột nhiên có chút chột dạ.
"Chú nhỏ một lá cũng không đoán sai, cái này nghĩa là Yến An không lừa được chú nhỏ!" Tư Huyên Huyên cao hứng mở miệng, thay Yến An trả lời.
"Cho nên" Đốt ngón tay trắng bệch của Tư Vân Dịch nhéo mấy tấm thẻ, cẩn thận nhìn mặt bàn.
"Cậu có dám ở trước mặt tôi, đem những lời vừa nói với Tư Bắc Viễn nói lại lần nữa không?"
Mấy đứa cháu nghe vậy đều sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Yến An như đang ngồi trên đống lửa.
Dưới cái nhìn của mấy đưa trẻ nhà Tư gia, Yến An cắn môi dưới, một câu cũng không dám nói.
"Yến An, nói gì đi" Lão nhị Tư Bắc Viễn với Yến An là có quan hệ tốt nhất, nhìn bộ dạng Yến An, không nhịn được mà mở miệng thúc giục.
"Em, em thật ra đối với chuyện này cũng không quá rõ..." Thanh âm Yến An nhỏ như muỗi, không dám nhìn thẳng người ngồi đối diện.
"Nói dối" Giọng Tư Vân Dịch lạnh lùng vang lên.
Nhìn ánh mắt mấy đứa cháu Tư gia nhìn mình có thay đổi, ngón tay Yến An nắm chặt ghế dựa bên cạnh, lại lần nữa bất an mà mở miệng.
"Em chỉ là biết một chút, nhưng chuyện liên hôn này, đúng là chủ ý của Sở Quân Liệt"
"Nói dối" Tư Vân Dịch thẳng tắp chăm chú nhìn thiếu niên, quanh thân là cảm giác lạnh lẽo cùng áp bức, làm sắc mặt Yến An trắng bệch.
"Thật ra, thật ra cái này đều là chủ ý của mẹ em, em thật sự không cố ý lừa mọi người, thật sự xin lỗi!" Yến An dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn về phía Tư Vân Dịch, chóp mũi đỏ lên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Từ nãy tới giờ, chưa có câu nói nào của cậu là thật".
Nhìn ánh mắt cháu gái nhìn Yến An toàn là tức giận, Tư Vân Dịch đứng dậy, không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian.
"Anh Vân Dịch!" Yến An cũng đột nhiên đứng dậy theo, nước mắt nháy mắt chảy xuống.
"Anh có biết em làm tất cả những điều này là vì sao không? Tất cả là bởi vì em thích anh!"
"Em không muốn cùng Tư gia liên hôn là bời vì đối tượng liên hôn không có anh, em thường xuyên tới Tư gia chơi cũng là vì muốn nhìn anh một chút, em nói Sở Quân Liệt nói bậy cũng bởi vì muốn anh chán ghét nó, muốn anh nhìn em nhiều thêm một chút!".
Yến An nghẹn ngào, nhìn thẳng vào đôi mắt Tư Vân Dịch.
"Anh Vân Dịch, anh có thể nhìn ra chứ, anh nói xem, em hiện giờ là nói dối hay nói thật!"
Tư Vân Dịch im lặng một lát, nhìn bộ dạng Yến An nước mắt đầy mặt, bình tĩnh mở miệng.
"Cậu đây là tham lam và ích kỷ đến tột cùng, cậu cũng không cần dùng danh nghĩa thích kia để bao biện cho hành động của mình. Cậu rõ ràng biết, tôi chưa bao giờ thích cậu, cậu lại vì điều này mà làm hại đến người khác, tôi khuyên cậu nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi".
"Em không muốn!" Yến An lau nước mắt, giơ tay phải về phía Tư Vân Dịch lại bị anh hờ hững tránh đi.
"Anh Vân Dịch, em có chỗ nào kém cái đứa đến từ nông thôn ngu xuẩn kia?" Yến An nước mắt không ngừng chảy, "Anh vì cái gì mà tình nguyện ở cùng Sở Quân Liệt cũng không muốn em tới cạnh anh?
Anh Vân Dịch, anh thật sự nguyện ý để Sở Quân Liệt dùng bàn tay dơ bẩn kia chạm vào anh sao?"
(Ai dơ hẻ cái thèng kia????)
Mấy ánh mắt trong phòng giải trí chất chứa những cảm xúc phức tạp , lạnh lùng nhìn về phía thanh niên tinh xảo kia.
Tư Vân Dịch rũ mắt đeo lại kính, mở miệng gằn từng chữ một.
"Đó là chuyện của tôi".
"Cùng cậu không có liên".
Yến An rốt cuộc không chịu được nữa, khóc lóc lao ra khỏi phòng giải trí, vừa mới tới cửa, liền nhìn thấy người mà hắn cực kỳ hận – Sở Quân Liệt, cậu đang bưng một đĩa cam đã được cắt gọn cẩn thận, đứng ở cửa phòng bên cạnh, cũng không biết cậu đã đứng đó bao lâu rồi.
"Tất cả là tại mày!" Đôi mắt Yến An đỏ lên, duỗi tay đẩy Sở Quân Liệt, lại thấy thanh niên nhẹ nhàng mà tránh đi công kích của hắn.
"Màyy!" Yến An tức giận, lại nhìn đến đôi con ngươi của đối phương đang lẳng lặng nhìn hắn, ngay sau đó, tay khẽ động, đem đĩa hoa quả trên tay làm rơi xuống mặt sàn.
Yến An còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy ngực hắn bị đẩy một cái, Yến An mất đi trọng tâm, lập tức té ngã xuống, mấy miếng cam đã gọt sẵn bị rơi dưới mặt đất, trên người liền dính đầy nước cam cùng thịt quả.
Mọi người trong phòng giải trí nghe thấy tiếng động, sôi nổi mà ra khỏi phòng, chỉ thấy Sở Quân Liệt chân tay luống cuống đứng ở một bên, cam toàn bộ đã bị rơi xuống sàn nhà, Yến An thì ngã ở một bên, trên người dính đầy nước cam, khóc đến đáng thương.
"Anh Vân Dịch, Sở Quân Liệt cố ý đẩy ngã em!"
Mấy tiểu bối Tư gia ngẩn người, lão tam trực tiếp trợn tròn con mắt, đem Sở Quân Liệt kéo đến bên cạnh, lại đối với Yến An khinh thường mà mở miệng.
"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, cậu là loại người gì, chúng ta cũng đều đã rõ, cậu còn muốn gạt bọn này à?"
"Làm ơn đi, thủ đoạn vu oan cho người khác cũng nên thăng cấp rồi đấy, với cái trình độ này, cũng chỉ giống với mấy tình tiết trong phim truyền hình thôi!" Lão đại hừ mạnh một tiếng, quay đầu đi.
"Bắc Viễn!" Yến An khóc lóc nhìn về phía Tư Bắc Viễn, người duy nhất cùng hắn nói chuyện, lại thấy ánh mắt Tư Bắc Viễn lúc này cũng trở nên xa cách.
"Yến An, tôi thật sự không nghĩ rằng cậu là loại người như vậy".
"Không phải, thật sự không phải em". Yến An ủy khuất, nước mắt chảy ròng ròng, giờ này hắn có trăm cái miệng cũng khó thoát tội.
Tư Huyên Huyên đem lễ vật Yến An đưa tới, ném tới bên người hắn, Tư Bắc Kỳ cúi người nhìn cam rơi đầy trên sàn nhà, nuốt nước miếng, ngồi xổm xuống muốn nhặt một miếng lên ăn, bị lão đại kịp thời bế lên.
"Chúng ta đi, không cần ở đây xem cậu ta diễn trò". Lão đại đi đầu, ôm nhóc con Kỳ trở lại phòng giải trí.
Thấy tất cả mọi người đều rời đi, Yến An không nhịn được mà chảy nước mắt, Sở Quân Liệt là người cuối cùng bước khi vào phòng giải trí, cậu xoay người đóng cửa, đối mặt với Yến An, nở ra một nụ cười tươi.
(Bé Liệt đỉnh quá >"
"Chuyện mấy quả cam kia để sau đi, lần sau lại ăn là được, cậu nhỏ à, cậu dạy cháu kỹ xảo làm sao ném phi tiêu vào trung tâm được không?"
Sở Quân Liệt nhìn mấy người trước mắt mình đã hiền lành đi không ít, ánh mắt vừa động, chạy nhanh về phía Tư Vân Dịch, con ngươi đen bóng thanh triệt, trong mắt là tràn đầy sự vui sướng.
"Tư tiên sinh, cảm ơn anh"
Tư Vân Dịch nhìn thoáng qua Sở Quân Liệt, nhàn nhạt lên tiếng.
"Không có việc gì"
"Tư tiên sinh, bọn họ muốn em dạy cách phi tiêu, em có thể đi không?" Sở Quân Liệt ngửa đầu nhìn Tư Vân Dịch, ánh mắt không nén nổi kích động, thuận tiện ve vẩy thêm cái đuôi cún, giống như đang trưng cầu ý kiến của chủ nhân.
Sở Quân Liệt ánh mắt không dời nhìn Tư Vân Dịch, xoay người hướng về phía mấy tiểu bối Tư gia, dạy bọn họ kĩ xảo mà cậu luyện được.
Nghe được Sở Quân Liệt cố ý hạ thấp giọng nói, ánh mắt Tư Vân Dịch từ trên sách hướng lên, nhìn về phía thanh niên đang được mấy đứa cháu mình vây quanh.
Tư Vân Dịch lần nữa lấy ra tấm thẻ khi nãy đoán sai, là tấm thẻ có hình ảnh ngục giam.
Đối diện là một tên tội phạm giết người liên hoàn, là loại trời sinh đã có nhân cách phản xã hội.
Không giống với đại đa số người bình thường, bọn họ đối với một số loại hình ảnh cố định nào đó sẽ có biểu tình khác biệt.
Sở Quân Liệt khi nãy nhìn hình ảnh người bị trói đổ đầy máu trong tấm thẻ nhưng lại chẳng có chút mảy may dao động, càng không có biểu tình giống những người khác, lại giống như là nhìn một thứ đồ vật vô tri.
Nếu nói Yến An kia là một tiểu ác ma, vậy Sở Quân Liệt so với hắn còn đáng sợ hơn gấp ngàn vạn lần.
Nhưng việc này có liên quan không?
Không, chẳng có chút liên quan nào cả.
Tư Vân Dịch thu hồi ánh mắt, tiếp tục rũ mắt xuống nhìn quyển sách trên tay.
Sinh mệnh của anh, nói không chừng cũng chỉ còn lại 3 năm, coi như là đem một con chó sói về nhà thì cũng có sao?
Tựa hồ như nhận ra điều gì, Sở Quân Liệt quay đầu nhìn về phía nam nhân phía xa xa đang rũ mắt đọc sách, ngón tay trắng nõn đỡ lấy quyển sách, vài sợi tóc đen nhẹ rũ trên cần cổ dài, mắt kính trên sườn mặt trông vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ, toàn thân toát lên một khí chất cấm dục, tựa như trăng treo trên trời cao, sáng trong lại thanh hàn.
Trải qua sự trợ giúp của Sở Quân Liệt, kỹ thuật phi tiêu của mấy tiểu bối Tư gia đã có tiến triển, Sở Quân Liệt liền muốn cùng Tư Vân Dịch rời đi trước nhưng mấy đứa cháu lại không có ý buông tha.
Thời gian cũng không còn sớm, Tư Vân Dịch đem Sở Quân Liệt đưa tới phòng trọ trước, nhắc nhở cậu ngày mai phải đến tiến hành diễn tập trước cho buổi lễ đính hôn, đồng thời cũng nhắc luôn tới nhẫn đính hôn.
Sở Quân Liệt vừa nghe nhắc tới, hai mắt liền sáng lên, sờ soạng trước ngực, lấy ra hộp nhẫn bằng nhung quen thuộc, ở trước mặt Tư Vân Dịch mở ra.
Tư Vân Dịch đem nhẫn đính hôn đem vào ngón tay, thử xem có vừa hay không. Sở Quân Liệt cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm, trên mặt hông tự chủ mà lộ ra nụ cười xán lạn.
Tư tiên sinh đeo nhẫn trông thật đẹp mắt.
Thấy kích thước của nhẫn đã phù hợp, Tư Vân Dịch tháo ra để lại vào hộp.
Sở Quân Liệt nhìn về phía ngón tay Tư Vân Dịch, trên đó nhẹ nhàng để lại một vết hằn "CJL".
(楚君烈 có pinyin là Chǔ jūn liè, nên tên viết tắt bằng chữ cái La-tinh sẽ là CJL)
Đó là tên của cậu, lưu lại trên người Tư tiên sinh.
Hai mắt Sở Quân Liệt giống như không thể rời mắt khỏi Tư Vân Dịch, nhiệt độ trước ngực chậm rãi tăng lên.
Gần như thế này, Sở Quân Liệt có thể cảm thấy trong thân thể tràn đầy cảm giác thỏa mãn, muốn mãnh liệt mà đáp lại.
Sắc trời đã không còn sớm, Tư Vân Dịch nhẹ giọng từ biệt rồi trở lại xe, ánh mắt Sở Quân Liệt nhìn theo chiếc xe dần đi xa, gấp không nổi mà lấy ra nhẫn đính hôn, đeo lên tay rồi không ngừng nắm chặt, sau đó duỗi tay ra, cảm thụ được một chút trói buộc đến từ chiếc nhẫn kia.
Nhìn phương hướng mà người trong lòng rời đi, Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, tượng tượng đến việc cả đời sẽ đeo nó, một khắc cậu cũng không muốn buông ra.
Cúi đầu nhìn nhẫn trong tay rồi trở lại phòng trọ, khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc kệ ánh đèn mờ nhạt ở hành lang, nghiêng đầu nhìn chiếc nhẫn phản xạ ra tia sáng lấp lánh.
Trong phòng như là bị sự xuất hiện của Sở Quân Liệt dọa sợ, bên trong vang lên tiếng 'Rầm, rầm', tươi cười trên mặt Sở Quân Liệt chợt tắt, đứng dậy đi về phía góc phòng, chỉ thấy một con chuột nháy mắt nhảy ra, chạy loạn trong phòng.
Sở Quân Liệt quay đầu nhìn về phía cậu ném cái màn thầu tẩm nước lê hồi chiều, chuột đã gặm đi phân nửa.