*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe xong câu này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngơ ngác nhìn Dương Hạo Quân.
Những lời này phát ra từ miệng anh ta sao? "Được thôi! Bảy mươi tỷ dễ lắm chứ gì? Cháu lây ra cho bà xem ngay bây giờ đi!" Ngô Thị Lan tức giận.
"Được thôi, không thành vấn đề, cháu sẽ chuyển ngay cho Lê Nguyên!" Dưới sự soi mói của mọi người, Dương Hạo Quân đã chuyển bảy mươi tỷ cho Đoàn Lê Nguyên.
"Hả? Thật sao! Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Sau khi chuyển khoản thành công, mọi người đều sốc và nhìn Dương Hạo Quân, không thể tưởng tượng được.
Cái thằng ăn chơi lêu lống này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Tùy tiện chuyển khoản bảy mươi tỷ, chứng tỏ trong tay cậu ta còn có nhiều hơn thế nữa.
Đoàn Lê Nguyên không thấy có gì đáng ngạc nhiên.
Dù gì thì Dương Hạo Quân cũng là cháu ngoại nhà họ Chí, bỏ ra một chút tiền thì cũng không có gì là lạ.
Dù tiên này không phải do anh kiếm ra, nhưng ít nhất cũng đã giải quyết được tình hình hiện tại.
"Được rồi, Dương Hạo Quân, coi như cậu giỏi.
Nhưng, Lê Nguyên, con cũng không thể chuyển số tiên này lại!" Cuối cùng, nhóm người Ngô Thị Lan chán nản cụp đuôi bỏ đi.
Vợ chông Trương Văn Thao là người tức giận nhất.
Biệt thự tới tay rôi mà còn vụt mất.
Lần này thì Chí Oánh đã có thể yên tâm mà sống.
Hơn nữa, Dương Hạo Quân đã đổi hết bảo vệ thành người của mình, sẽ không có nguy hiểm gì nữa.
Đừng nói đến chuyện bắt nạt Chí Oánh, ngay cả đến gân thôi cũng là một vấn đề rồi.
Chí Oánh cất lại đồ đạc vào phòng, đặc biệt để tấm ảnh chụp chung của ba người trên đầu giường.
Dương Hạo Quân câm khung hình lên, nói: "Mẹ, vứt nó đi”
"Không vứt được!" Chí Oánh ngay lập tức ôm khung hình vào lòng.
"Đây là kỉ niệm duy nhất của mẹ, mẹ phải giữ nó lại.
Dương Hạo Quân mím môi nói: "Mẹ, mẹ vẫn đang nhớ về người đàn ông đó hay sao?" Chí Oánh không trả lời, nhưng nhìn vào mắt bà thì có thể biết ngay.