*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gia Cát Thanh mỉm cười nói: "Trong cuộcsống này tôi thích nhất hòa khí. Thêm một ngườibạn tốt hơn một kẻ thù. Cậu nghĩ thế nào, ngườianh em?" "Nể mặt tôi lần này, coi như tôi nợ cậu một ântình!" Mọi người xung quanh đều bị sốc.Gia Cát Thanh thực sự đã chủ động hạ mìnhvà kết bạn với Dương Hạo Quân. Điều này cực kỳ hiếm. Trước đây luôn là người khác mang ơn GiaCát Thanh, còn chưa bao giờ Gia Cát Thanh mang ơn người khác.Dương Hạo Quân lần này không muốn nểcũng phải nể! Đây là thể diện của cả Khách sạn Hòa Bình! Nhưng Dương Hạo Quân lại chế nhạo: "Thểdiện của anh đáng mấy đồng chứ!" "Đợi tôi làm xong chuyện này, chúng ta nóichuyện kết bạn cũng không muộn!" Nghe những gì Dương Hạo Quân nói, ThẩmTrường Sinh lo lắng. “Anh Gia Cát, cứu tôi!" "Bụp!" Dương Hạo Quân đánh vào đầu Thẩm TrườngSinh. Ngay lập tức, mắt, mũi, tai và miệng của Thẩm Trường Sinh tràn đây máu, cả người anh talập tức như mất đi hơi thở. "Phun!" Thẩm Trường Sinh mềm nhũn ngã xuống đất. Thẩm Trường Sinh đã nhiều lần xúc phạm mẹanh và đẩy mẹ anh xuống vực sâu! Nếu không phải vì Thẩm Trường Sinh nhìntrúng mẹ anh, muốn bá đạo chiếm lấy mẹ anh thìmẹ anh cũng sẽ không có số phận hiện tại! Ánh mắt Dương Hạo Quân vô cùng lạnh lùng. "Bùm!!" Cảnh tượng trước mắt đến quá nhanh khiếnđám người Gia Cát Thanh không kịp cảnh giác. Trước khi bọn họ kịp phản ứng, Dương HạoQuân đã ra tay trước. - -------------------