*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy đám người mặc áo đen ập đến,người nhà họ Chí từ trên xuống dưới đều vô cùnghoang mang. Nhiều người sợ hãi nhắm mắt lại. Lúc này, trước cửa nhà họ Chí đột nhiên xuấthiện năm người.Chính là ngũ đại chiến vương. Họ lao vào đám đông. "Bùm bùm... Mặc dù người Thẩm Trường Sinh mang theođều là những cao thủ của cao thủ, nhưng cuốicùng bọn họ lại gặp phải những sát thân bất khảchiến bại trên chiến trường. Một người. Hai người. Ba người. Chín mươi chín người. Tiếp theo, nhà họ Chí chứng kiến một trậnkinh thiên động địa. Năm người chiến đấu với hàng trăm người. Liên tục có người bị đá bay ra. Sau một vài phút. Mặt đất đầy những người mặc đồ đen đang oán thán. Chỉ có sáu người Dương Hạo Quân đứng trênsân. Năm người đứng xung quanh Dương HạoQuân, một giọt máu cũng không bắn lên ngườiDương Hạo Quân. Thẩm Trường Sinh chết lặng đứng trước mặtDương Hạo Quân. Anh ta nhìn xung quanh, tất cả hàng trămngười mà anh ta dẫn theo đều đã ngã xuống đất. Rốt cuộc người này là ai? Chuyện này quá không bình thường? Năm người nhanh chóng hạ gục hàng trămcao thủ của Đàm Hành Bai Nếu tin tức này được lan truyền ra ngoài,không ai có thể tin được điều này. Nhưng nó đã xảy raI Nhìn tình hình, có vẻ năm người trước mặtđều là thuộc hạ của tên khốn nạn này. Không đúng. Chẳng phải đồ khốn nạn mà Chí Oánh sinh rađã bị vứt bỏ ở đầu đường xó chợ và trở thành mộtđứa trẻ mồ côi rồi sao? Từ khi còn nhỏ đã không có bất cứ tài nguyêngì, lại càng không có người bồi dưỡng, làm sao cóthể có năm cao thủ như thế này? Không thể tin được. Khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của DươngHạo Quân, Thẩm Trường Sinh vô thức lùi lại. Đôi mắt của tên khốn nạn này thật kinhkhủng, giống như sắp ăn thịt đồng loại! "Bây giờ còn dám gọi tôi là đồ khốn không?" - -------------------