*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc Dương Hạo Quân đang đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Nhà họ Chí từ già đến trẻ đều sợ hãi.
Thẩm Trạch Lâm thật đúng là không biết trời cao đất dày.
Dám bảo người này là đồ thấp kém? Lại còn đứng ngay trước mặt mà nói! Vậy thì đến cả ông trời cũng không cứu được hắn.
Chí Nam Yến nhỏ giọng nói bên tai của Dương Hạo Quân: “Anh, đây là con trai của Thẩm Trường Sinh, Thẩm Trạch Lâm”
Biết được thân phận của hắn, đôi mắt của Dương Hạo Quân như bắn ra từng hàng mũi tên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía Thẩm Trạch Lâm.
“Một tên nhóc như Thẩm Trạch Lâm cậu mà cũng dám liều lĩnh giương oai trước cửa nhà họ Chí sao?”
Chí Đông Phương lớn tiếng.
Thẩm Trạch Lâm đút hai tay vào túi quần, kiêu ngạo nhìn Chí Đông Phương, lạnh lùng nói: “Chí Đông Phương, ông đang tra hỏi tôi đấy á? Ông có tư cách tra hỏi tôi sao?”
“Cậu.
Chí Đông Phương tức đến hộc máu.
Bị Đàm Hành Ba trách mắng thì cũng bỏ đi.
Vậy mà còn bị một tên nhóc dạy dỗ.
“Chí Đông Phương, bố và ông nội tôi nói, ông phải giải thích cho rõ, vì sao lại đón thứ thấp kém mà Chí Oánh sinh ra vê nhà họ Chí? Việc này là công nhận thân phận của hắn đúng không?”
Thẩm Trạch Lâm tra hỏi.
Chí Đông Phương tức giận nói: “Đúng vậy, công nhận thì sao?”
“Công nhận thân phận cho thứ thấp kém do Chí Oánh sinh ra, chính là nhà họ Chí các ông đang sỉ nhục Đàm Hành Ba! Bố và ông nội của tôi muốn ông phải tự mình quỳ gối trước mặt bọn họ để giải thích, cho họ nguyên nhân rõ ràng!”
Thẩm Trạch Lâm tức giận nói.
“Bảo ta quỳ trước mặt bọn chúng, không thể có chuyện đó được!”
Nếu là trước kia, đương nhiên Chí Đông Phương sẽ không dám nói ra những lời này.
Nhưng hôm nay có Dương Hạo Quân ở phía sau.
Đàm Hành Ba là cái thá gì? “Được lắm, Chí Đông Phương ông gan lắm! Công khai chống đổi chúng tôi phải không? Tôi sẽ nói lại việc này cho bố và ông nội, để xem nhà họ Chí các ông có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai được không!”
Nhưng trước khi đi, Thẩm Trạch Lâm lại tiếp túc hỏi: “Tên nhà quê Dương Hạo Quân đâu rồi? Không phải trốn không dám bước ra rồi chứ?”