*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ lúc Dương Hạo Quân nói ra những lời này, nhà họ Chí ít nhiều gì cũng đã đoán được số phận của nhà họ Thẩm. Động vào ai không động? Lại cứ phải động vào người này? Dương Hạo Quân tiếp tục tra hỏi: “Thẩm Trường Sinh là người như thế nào? Mẹ tôi không muốn cưới ông ta chắc có lý do phải không?”
Chí Đông Phương ngập ngừng một lát rồi nói: “Đúng vậy! Không sail Lúc trước Thẩm Trường Sinh là một tên chơi bời, ăn chơi có tiếng.
Thậm chí mẹ của cậu từng tận mắt thấy hẳn ở trên giường với một người phụ nữ khác!”
Nói đến đây, Chí Đông Phương không dám nói tiếp nữa, cúi đầu xuống. Ông đã cảm nhận được sự tức giận của Dương Hạo Quân rồi. “Vậy mà ông còn để mẹ tôi cưới người như vậy?”
Dương Hạo Quân tức tối nói. “Tôi cũng không còn cách nào khác! Hôn nhân của của các gia đình giàu có trên cơ bản đều là do dòng họ sắp xếp quyết định, bản thân không hề được lựa chọn! Huống hồ Thẩm Trường Sinh còn để ý đến mẹ của cậu, muốn ép buộc cưới bà ấy về.
Tôi cũng không còn biện pháp nào nữa.”
“Lúc đầu, lý do mà tôi muốn để mẹ cậu cưới Thẩm Trường Sinh, là muốn thông qua mối quan hệ thông gia, nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm để nhà họ Chí càng ngày càng lớn mạnh!”
“Đây là quyết định sai lâm nhất của đời tôi!!! y dai”
Chí Đông Phương rên rỉ nói. “Nhà họ Thẩm lớn mạnh lắm sao?”
Dương Hạo Quân hỏi. Trong suy nghĩ của anh, mạnh nhất ở Hải Lâm là dòng họ Hoàng tộc nhà họ Cõ. “Đúng vậy, còn lớn mạnh hơn cả nhà họ Cốt Cố Hạ Dương là người nổi tiếng nhất Hải Lâm, chứ không phải là người mạnh nhất!”
“Người mạnh nhất ở Hải Lâm là Đàm Hành Ba và khách sạn Hòa Bình của Gia Cát Thanh”