*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hôm nay Dương Hạo Quân thật maymắn, cố tình gặp gỡ chiến thân Vân Lang vàTân Uyên! Không ngờ đối phó với Dương HạoQuân một lân mà suýt nữa làm hại cả nhà họTrịnh!”Đám Ngô Thị Lan đều tràn đầy khó tin.Nếu thực sự xúc phạm chiến thần Vân Langthì hậu quả không thể tưởng tượng được.Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng đã sớmchảy mồ hôi lạnh ròng ròng.Lúc này, tiếng chửi bới Tần Uyên trêninternet càng ngày càng nhiều, đều mắnganh ta là kẻ đào ngũ, dùng đặc quyền làm hạidân chúng, khiến Tân Uyên gánh vác bêudanh, rõ ràng là có kẻ dắt mũi dư luận.Không cần nghĩ cũng biết là Hổ Quốc. Chiếntướng Tân Uyên đánh cho Hổ Quốc khôngngóc đầu dậy được, cho nên ghi hận tronglòng. Không giết được Tân Uyên trêи chiếntrường thì có thể dùng bạo lực mạng và sứcmạnh dư luận để hủy diệt Tân Uyên.Song đến nửa đêm, Tân Uyên lén lút rờikhỏi sơn trang Ngũ Hồ. Bách Thú Doanh đãsẵn sàng cùng anh ta đến chiến khu TâyCảnh. Trời còn chưa sáng, chiến khu TâyCảnh đột nhiên tập kϊƈɦ Hổ Quốc. Nhất làmột tiểu đoàn ngàn người lấy thực lực vôđịch đánh tan bốn phòng tuyến của Hổ Quốc,khiến đại quân Tây Cảnh toàn diện xông lên.Hổ Quốc hoàn toàn tan tác, liên tục lùi lại.Cục diện giằng co của hai bên hoàn toàn bịphá vỡ.Sau một hồi thắng trận, nước Việt bắtđầu hoan hô, tất cả mọi người mới biết mưukế của Tần Uyên, bắt đầu trả lại trong sạchcho Tần Uyên. Biết kết quả này, Dương HạoQuân rất kiêu ngạo. Đây chính là lính củaanh, cả Tân Uyên và Bách Thú Doanh đềunhư thế.“Tân Uyên, chờ cậu khải hoàn trở về, tôisẽ đích thân tổ chức tiệc ăn mừng.” DươngHạo Quân an ủi Tân Uyên trước tiên. Trậnchiến này sẽ được ghi vào sử sách, nhất làTần Uyên sẽ được mọi người ca tụng, BáchThú Doanh cũng lần đầu tiên trình diện, chiếnthân Vân Lang cũng được khen ngợi.Còn nhà họ Chí thì xấu hổ. Tần Uyên biếnmất trong đêm mà họ lại không hề hay biết.Bây giờ cả Hoa Lư đều đang cười nhạo họ.Lúc này người nhà họ Chí mới nhận thấymình trở thành một khâu trong kế hoạch củaTần Uyên. Theo lý mà nói, đánh thẳng trậncũng có công lao của họ, nhưng nhà họ Chílại vui mừng không nổi. Bởi vì họ không đạtđược mục đích của mình, không quan tâmtới lợi ích của đất nước.“Chúng ta đều thành trò cười! Cứ thế mấtmặt rời đi sao?”Nhà họ Chí không cam lòng. Chí ĐôngPhương lắc đầu: “Không thể rời đi. Chúng tacòn chưa được gặp chiến thân Vân Lang”“Chúng ta có thể gặp sao?” Mọi ngườibày tỏ nghi ngờ.“Thủ trưởng Tần Uyên đã khẳng địnhthằng bảy là một đại tướng trong lữ đoànViêm Hoàng, phụ tá đắc lực của chiến thânVân Lang, chúng ta lấy danh nghĩa là ngườinhà của thằng bảy đi gặp ngài ấy thì sao lạikhông được gặp?” Chí Đông Phương nói.“Cũng đúng. Không thì chiến thần Vân ——————–