“Không, không được!!!” Đám người Văn Hi đau lòng kêu lên. Chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn. Không thể làm gì!
Bây giờ không ai có thể là đối thủ của Đoàn Hồng Hải ngoại trừ cường giả của Thiên Sách Phủ.
“Giết bà ta đi! Chúng ta không cần bà ta để đe dọa bất cứ ai. Giết bà ta càng có thể ép Thiên Sách Phủ ra tay!”
Lệnh của Richard truyền đến tại Đoàn Hồng Hải. “Được!” “Giết!”. Đoàn Hồng Hải đánh một cú về phía Chí Oánh. Một cú đấm này có thể khiến Chí Cảnh biến mất tại chỗ. Mấy người Văn Hi, Chỉ Nam Yến đều khóc. Không muốn xem cảnh này. Họ vẫn không thể bảo vệ được!
Đang trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng đen xuất hiện với tốc độ mà Đoàn Hồng Hải không phát hiện ra.
“Bum!" Đối phương cũng dùng một đấm đánh lui Đoàn Hồng Hải.
Sau đó, người này nắm lấy Chí Oánh rồi trực tiếp rời đi, hóa thành một tia chớp biến mất tại chỗ.
Đoàn Hồng Hải lập tức đuổi theo. Tốc độ của người đó quá nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng. Thế nhưng Đoàn Hồng Hải lại có thể đuổi kịp. Nhưng trên đường có cao thủ xuất hiện để ngăn Đoàn Hồng Hải. Ngay cả khi Đoàn Hồng Hải giết chết tại chỗ, cũng sẽ kéo dài thời gian. Nhớ Quay lại với truyện t amlinh 2 4 7.
Hơn nữa còn là phân chia nhau chặn đánh, khoảng bốn năm đợt cao thủ đến ngăn cản Đoàn Hồng Hải.
Dù mỗi đợt chỉ chặn lại được vài giây, thời gian cộng lại cũng đủ để người bí ẩn kia đưa Chí Oánh trốn đi.
Đợi đến lúc Đoàn Hồng Hải dẹp sạch chướng ngại thì làm gì còn người ở đó nữa? Dù cường đại như ông ta, cũng không tìm thấy dấu vết gì. Người bí ẩn đã khuất bóng từ lâu. Đoàn Hồng Hải ngẩn người. Mọi người đều chết lặng. Rõ ràng là bên kia đã có chuẩn bị mà đến. Ngay cả những người chặn đánh cũng đã được chọn, để đem người cứu đi.
“Ai? Là ai?”
Tất cả mọi người đều mơ hồ.
Đây cũng không phải là một cường giả của Thiên Sách Phủ.
Nếu là cường giả của Thiên Sách Phủ thì sẽ không bí mật cứu người, anh ta sẽ trực tiếp ra tay.
Vậy ai đã cứu người? Những người có quan hệ với Dương Hạo Quân đều ở đây. Sát Thần Bố Y cũng ở đây. Đội quân bí mật cũng có mặt ở đây. Vậy người đó sẽ là ai? Hơn nữa, còn cường đại như vậy, có thể đem người đi trước mặt Đoàn Hồng Hải. Tương đương với việc nhổ răng cọp rồi. Sức mạnh này đến Sát Thần Bố Y cũng không theo kịp. Cậu ta hoàn toàn không tin có thể đưa người đi trước mặt Đoàn Hồng Hải. Nhớ Quay lại với truyện t amlinh 2 4 7.
Hơn nữa người này hẳn rất quen thuộc với thực lực của Đoàn Hồng Hải, tuyệt đối không dây dưa chút nào, dẫn người bỏ chạy.
Hơn nữa còn phân công chặn đánh, kéo dài thời gian chạy trốn. Điều này được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Ngốc luôn rồi. Đều ngốc cả rồi.
Mọi người đang thắc mắc ai đã đưa Chí Minh đi? Nghĩ đi nghĩ lại, đều không có người như vậy. Sát Thần Bố Y cũng ngây ngốc luôn rồi. Cậu ta là người duy nhất có mặt ở đây biết rằng Dương Hạo Quân vẫn còn sống.
Chẳng lẽ là Dương Hạo Quân ra tay? Nhưng theo tính cách của Dương Hạo Quân, làm sao anh có thể cứu người rồi rời đi? Nhất định sẽ giết Đoàn Hồng Hải. Huống hồ anh còn đang bế quan. Không thể xuất hiện ở đây được. Chẳng lẽ là mấy người Tây Phương.
Sát Thần Bố Y rất quen thuộc với họ, những người này rất mạnh, nhưng họ không đủ mạnh để cứu người khỏi Đoàn Hồng Hải.
Vậy thì người này là ai? Ngây ngốc nhất vẫn là Đoàn Hồng Hải. Ông ta bị chọc tức đến sắp bùng nổ. Sau khi đến Lạc Việt, anh luôn kiểm soát mọi thứ như một vị thần. Nhưng vào thời điểm quan trọng, đã có ai đó cứu người đi khỏi anh ta. Đây là một sự sỉ nhục! Đoàn Hồng Hải rất tức giận. Richard thậm chí còn tức giận hơn.
“Đoàn Hồng Hải có chuyện gì đã xảy ra vậy? Để cho người khác cứu được người khỏi ông? Phế vật vô dụng! Ngay cả một người bình thường cũng không thể giết được! Phế vật! Phế vật!”
Nghe được lời khiển trách của Richard, Đoàn Hồng Hải càng tức giận hơn. Ông ta lập tức nhảy lên, mù quáng tìm kiếm Chí Oánh. Ông ta nhất định phải giết người này! Nếu không nó sẽ là sự sỉ nhục của ông ta!
Bên kia.
Chí Minh đã được cứu đến khu vực an toàn. Chí Oánh nhìn người lạ trước mặt, cảm ơn và hỏi: “Anh có quan hệ gì với Hạo Quân nhà tôi sao?”
“Ừm, có quan hệ! Nhưng tôi không dám dính líu!” Người kia trả lời. “Vậy anh là ai? Có thể nói cho tôi biết không?” Chí Minh rất tò mò. “Đương nhiên, thật ra tôi là..”