*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hay cho Lý Bố Y nhà mày, vậy mà dám xông vào tộc Yagyu bọn tao, có phải mày sống quá nhàm chán rôi không?”
Liễu Sinh Thiên Phong mang theo hàng trăm cao thủ nhanh chóng đi đến, cản đường hai người Sát Thần Bố Y.
Nhìn thấy Sát Thần Bố Y ai cũng vui vẻ.
“Mày có thể chọc vào bất kỳ thế lực nào trong Tổ chức Mặt Trời Đen, chỉ có tộc Yagyu bọn tao là mày không nên chọc vào, mày coi như là giãm một chân trên tấm sắt rồi”
“Ha ha ha, còn dám đến đây tìm chết, thật là buồn cười”
Mọi người khinh thường nhìn Sát Thần Bố Y, đột nhiên mọi người chú ý đến Dương Hạo Quân phía sau.
Hình như anh ta còn lôi theo một người? Quân áo người đó sao lại có chút quen? Đây...
Đây lẽ nào là? Một suy nghĩ không hay lan tràn trong lòng.
Đến cả Liễu Sinh Thiên Phong cũng chú ý đến điểm này.
Đây hình như là...
Là người của bọn họ? Có điều chỉ dựa vào quần áo thì không thể biết được.
Đây là Sát Thần Bố Y đặc biệt tìm đến cửa để khiêu khích sao? “Tao nói cho mày biết, mày chọc nhâm người rồi.
Bọn tao không liên hợp với Tổ chức Mặt Trời Đen, chỉ dựa vào một mình bọn tao là đủ rồi”
“Không, bọn tao chỉ cần dựa vào một mình cậu chủ Liễu Sinh Kiếm Ảnh là đủ rồi, cậu ấy có thể giết mày”
Tộc Yagyu lần lượt kiêu ngạo.
“Bốp”
Lúc này, Dương Hạo Quân đá thi thể Liễu Sinh Kiếm Ảnh ra phía trước.
“Liễu Sinh Kiếm Ảnh mà các người nói là nó sao?”
Dương Hạo Quân cười hỏi.
“Đây...”
Sau khi mọi người nhìn rõ thi thể của Liễu Sinh Kiếm Ảnh, mọi người đều ngẩn ra.
“Ầm”
Tất cả mọi người như thể bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Bọn họ đều sắp điên rồi.
Từng người một đều phát điên.
“Đây đây đây...
đây là cậu chủ.”
Có người kinh ngạc hô lên.
Bọn họ xác nhận đi xác nhận lại, đây là Liễu Sinh Kiếm Ảnh.
Chỉ có điều hoàn toàn không giống với Liễu Sinh Kiếm Ảnh lúc sáng ra ngoài.
Lúc sáng vẫn còn chạy nhảy hoạt bát, bây giờ lại là một thi thể cứng đờ.