*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh không cho phép sau khi các anh em hy sinh lại bị chế giễu sỉ nhục như vậy. Hơn nữa anh cũng đã hạ lệnh rồi, người này sao có thể trở về được chứ? Rốt cuộc là có bối cảnh và năng lực thế nào, mà có thể không quan tâm đến mệnh lệnh mà đích thân anh hạ xuống vậy? Quá nhiều câu hỏi, Dương Hạo Quân không thể không quan tâm. Sau khi nhóm người An Thể Kỳ nghe thấy, toàn bộ đều thích thú. Bọn họ dừng lại, đều nhìn về phía nhóm người Dương Hạo Quân. “Nhóc con, cậu đang gọi chúng tôi sao?”
An Thể Kỳ cười cười với Dương Hạo Quân. Người bên cạnh nhắc nhở nói: “Cậu chủ, cậu vừa trở vê, không nên chọc vào chuyện khác thì tốt hơn”
“Thăng nhóc này đã quản đến đầu tôi rồi.
Đi. Qua đó xem xem.”
An Thể Kỳ dẫn theo đám đàn em người làm đi đến trước mặt Dương Hạo Quân. “Nhóc con, gọi tao lại làm gì?”
Dương Hạo Quân lạnh lùng nói: “Có hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, mau quỳ xuống xin lỗi”
Không nói lời dọa người thì không sao, Dương Hạo Quân vừa nói xong, nhóm người An Thế Kỳ đều ngẩn ra. “Nói bọn tao quỳ xuống xin lỗi sao? Dựa vào cái gì chứ?”
Dáng vẻ của An Thế Kỳ như gặp quỷ. “Vừa rồi mày nói cái gì, trong lòng không biết sao?”
“Những người được chôn cất ở đây đều là liệt sĩ của Lạc Việt, mày không tôn kính thờ cúng thì không nói, mà ngược lại còn nói những lời xúc phạm.
Mày phải xin lỗi”
Dương Hạo Quân nghiêm túc nhìn anh ta. “Ha ha ha.”
Không ngờ đám người An Thế Kỳ đều bật cười. “Lẽ nào tao nói không đúng sao?”
“Bọn họ chỉ là một lũ ngu ngốc.
Chết rồi đến cả thi thể cũng không còn.
Mày nói xem vì cái gì chứ?”
An Thế Kỳ cười chế nhạo nói. Những người khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, lũ ngu ngốc này quá đáng thương rôi? Còn cả mộ di vật, thật sự buồn cười chết chúng tao mất.”
Đôi mắt Dương Hạo Quân dần dần nheo lại, một luông sát khí hùng vĩ bao trùm lấy tất cả mọi người. “Miệng các người không sạch sẽ chính là lý do phải quỳ xuống xin lỗi”
“Tôi nói lần cuối, quỳ xuống xin lỗi”
Dương Hạo Quân giống như ma vương vậy, khí thế đáng sự đè ép đám người An Thế Kỳ. Nhưng An Thế Kỳ vẫn cứng đầu nói: “Mày biết tao là ai không? Mày có thân phận gì mà dám bảo tao quỳ xuống xin lỗi chứ?”
Dương Hạo Quân liếc anh tá: “Đây là vấn đề thứ hai”