*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trái lại, nhóm học viên đầu tiên của kế hoạch Tiềm Long thất bại thì lại tiến bộ vô cùng nhanh.
Nhất là khi đám người Tiêu Phong đã nhận ra được hàm nghĩa chân chính của công pháp này! Bọn họ càng ngày càng mạnh, tốt hơn những gì Dương Hạo Quân dự đoán rất nhiều! Thậm chí có hi vọng đạt tới dự tính ban đầu của Vệ binh Viêm Long, đó là chế tạo ra ba người như Nhất Vũ Kiên Vương! Dường như chuyện này sắp có thể thực hiện rồi! “Các người luyện tập thêm một thời gian nữa, đến lúc đó chúng ta đi đánh với đám học viên thứ hai của kế hoạch Tiêm Long một lân!" Đám Tiêu Phong nghe thấy thế thì đều vô cùng vui vẻ.
Bởi vì bọn họ đã có cơ hội chứng minh chính mình rồi.
"Tôi nói cho các người biết, bọn họ rất mạnh.
Các người phải cố găng gấp bội mới được!" Dương Hạo Quân hô lên với đám người, để kích thích tâm lý hiếu thẳng của bọn họ.
Một trăm người Tiêu Phong siết chặt năm đấm, trong đôi mắt của bọn họ ánh lên sự hiếu thắng.
"Chúng tôi muốn thắng!" "Chúng tôi phải chứng minh cho Lạc Việt thây rằng chúng tôi không phải là kẻ vô dụng, chúng tôi là mạnh nhất!" Tất cả mọi người gào thét.
Vì điều này mà bọn họ đã nhẫn nhịn rất lâu rồi! Bọn họ muốn nói cho những người đã vứt bỏ bọn họ rằng...
kẻ mạnh đã trở về! Sau đó đám người Tiêu Phong thật sự liêu mạng mà huấn luyện.
Tất nhiên là đám học viên Thiệu Hình Thiên kia cũng rất liều mạng.
Thay đổi phương án huấn luyện, muốn kích thích thiên phú của bọn họ lần nữa.
Nhưng kết quả không hề như mong đợi.
Ba ngày không có hiệu quả.
Bảy ngày không có hiệu quả.
Bọn họ lại đổi một phương án huấn luyện khác.
Nhưng cũng chẳng hề có chút hiệu quả nào.
Khi sự thật bày ngay trước mắt thì đám người Kim Phụng Thiên mới trợn cả mắt lên.
"Chuyện gì thế này?" "Chúng ta không có khả năng không tiến bộ chứ? Giai đoạn thứ nhất chúng ta đã tiến bộ nhanh chóng như thế mà?”
"Ai có thể nói cho tôi biết đây là vì sao không?”
Đám người Thiệu Hình Thiên khó chịu như ăn trúng con sâu.
Ba huấn luyện viên cũng trợn tròn mắt.
Thế này là thế nào đây? Tại sao bọn họ không hề tiến bộ một chút nào? Kim Phụng Thiên nghĩ kỹ từ đầu tới đuôi một lần nhưng vẫn không phát hiện có vấn đề gì cả.