*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chúng ta mau vào xem đi! Thằng đó còn muốn sửa họ à? Lần này gặp báo ứng rồi chứ?”
“Tôi hiểu rồi, lần này nhà họ Dương đến Giang Bắc là để lập uy! Có lễ muốn cảnh cáo chuyện Dương Hạo Quân sửa họ!”
Đám người Trịnh Quân Nga bàn tán.
Tiếp theo, bọn họ lập tức tiến vào hội quán.
Sau khi bước vào trong hội quán, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Mấy chục người quỳ trên đất, đang điên cuồng đập đầu xuống sàn.
Máu tươi bản ra nhuộm đỏ sàn nhà.
Bọn họ lập tức nhận ra đám người này là nhà họ Dương ở Giang Bắc.
Họ đang dập đầu nhận tội ư? Có người dập đầu mạnh đến mức ngất xỉu, những người còn lại thì đập đâu xuống sàn nhà đến mức máu thịt be bét...
Việc này, việc này! Đám người Ngô Thị Lan bị dọa sợ hết cả hồn.
Bắp chân họ đang run rẩy, cơ thể cứng đờ, mồ hôi lạnh toát ra khắp trán...
Quá kinh khủng! Vì sao bọn họ phải dập đầu? Chẳng lẽ vì...
Mọi người nhìn nhau, lập tức nghĩ đến một trường hợp, bởi vì chuyện Lê Quân đổi họ Dương nên nhà họ Dương trực tiếp trách tội lên đầu nhà họ Dương ở Giang Bắc.
Sự trừng phạt đặc biệt! Vì vậy nhà họ Dương ở Giang Bắc mới phải dập đầu nhận tội...
“Tha mạng...
Xin tha mạng...”
Dương Kiện Sâm chảy máu kín mặt cất tiếng xin tha yếu ớt.
Trong lòng đám người Ngô Thị Lan cảm thấy sợ hãi, bèn trừng mắt nhìn Dương Hạo Quân với vẻ hung tợn.
Đều do thằng sao chổi này! Cứ nhìn mỗi lần nó đều làm người khác bị vạ lây đi! Sớm muộn gì cũng có ngày ảnh hưởng đến bọn họi Nhà họ Dương ở Giang Bắc quy giữa sân.
Những đại tộc hào môn ở Kinh Thành và toàn Lạc Việt đều đứng lên, chỉ có mỗi Dương Hạo Quân ngồi trên xe lăn, biểu cảm bình tĩnh, dáng vẻ không coi ai ra gì.
Như vậy còn ra thể thống gì? Lá gan lớn quá rồi đó! Ngô Thị Lan nhìn Dương Hạo Quân ôm bé Quân ngồi trên xe lăn bèn điên tiết hét lớn: “Dương Hạo Quân, cậu còn dám ngồi đó à? Sao không lăn xuống đất, quỳ xin lỗi đi?”
Đoàn Văn Chấn cũng hùa theo mắng: “Đúng, chuyện mày làm sai lại để người khác chịu tội à, lương tâm của mày có day dứt không?”