*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện này...
Tình hình này là sao? Nhà họ Dương ở Giang Bắc quỳ, cả ba nhà Đoàn, Trịnh và Trần cũng quỳ rạp dưới đất.
Dương Hạo Quân đang ôm bé Quân cũng bị bao vây bên trong.
Cô nhìn cách nhà họ Dương ở Kinh Thành muốn truy xét việc bé cưng đổi họ.
Sự thật bày trước mắt làm Đoàn Lê Nguyên khiếp sợ.
Cô lập tức chạy tới trước mặt Dương Hạo Quân, quay sang phía mọi người nói: “Chẳng phải chỉ là một dòng họ thôi à? Chúng tôi không dùng họ Dương nữa là được chứ gì, chỉ cân các ông không gây khó khăn cho con tôi! Chúng tôi dùng họ gì cũng được hết!”
Cô thật sự bị dọa sợ khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tuy nhiên, Dương Hạo Quân lại bật cười: “Con của chúng ta họ Dương, ai dám ý kiến chứ?”
“Hít!”
Đám người hít vào một hơi thật sâu.
Việc này có ai dám ý kiến ư? Anh nghĩ mình là hoàng đế àI Ngược lại, nhà họ Dương ở Kinh Thành rất hy vọng Lê Quân mang họ Dương! Ai dám ngăn cản chứ? Là ai đang hiểu nhâm thế? Cho bọn họ một trăm lá gan cũng chẳng dám đâu! Dương Hạo Quân vừa định nói tiếp thì cô đã lên tiếng: “Anh đừng nói nữa, anh không nhìn thấy tình hình bây giờ à? Anh mau im lặng đi!”
Đoàn Lê Nguyên lo lắng nếu anh nói thêm điều gì nữa sẽ khiến nhà họ Dương giận dữ, rồi làm lớn chuyện này.
Đến khi đó, chẳng ai chịu nổi hậu quải Đoàn Lê Nguyên nhìn ông Lâm đứng bên cạnh: “Ông Lâm, ông nể tình trước đây tôi là con gái nuôi của ông đi, van xin ông! Tha cho chúng tôi đi!”
“Điêu này...”
Ông Lâm sững người, không biết làm sao.
Chuyện gì đang diễn ra thế? Ai dám ép buộc gia đình cô, chê sống lâu quá à? Dương Trung Thiên phản ứng nhanh nhất, cụ lâp tức đáp lời: “Được, xem mặt mũi của Hiếu Thiên thì Lê Quân được mang họ Dương! Chuyện này xem như chấm dứt ở đây!”
“Đúng vậy, chuyện này xem như chấm dứt!”
Những người khác đồng thanh nói.
Bọn họ dần hiểu chuyện gì đang xảy ra...
Tạm thời chuyện này cần giữ bí mật.
Bởi vì bọn họ cũng thuộc một phần của Trấn Thiên điện.