*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Long Thanh Tình lăn ra đây!”
Một tiếng hét lạnh lùng truyền đến.
Hàng trăm vệ sĩ bảo vệ trong trang viên lập tức lao ra ngoài.
“Râm rầm rầm..”
Kèm theo đó là những tràng âm thanh răng rắc, từng người một bay ra.
Hai bóng người đi phòng khách của trang viên, hai bên đầy người nằm la liệt.
Các vệ sĩ cấp cao của nhà họ Dương hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Trong phòng khách.
Sắc mặt Long Thanh Tình thay đổi rõ rệt.
Ngay cả Phó Thân Minh và vài người phía sau ông ta cũng thay đổi sắc mặt.
Ai? Ai dám gây rắc rối ở đây? Một lúc sau, trong phòng khách xuất hiện hai bóng người.
“Hả? Sao mày...
mày..."
“Dương...
Hạo Quân...
sao mày vẫn còn sông chứ?”
Sự xuất hiện đột ngột của Dương Hạo Quân khiến Long Thanh Tình và Phó Thần Minh hoảng SỢ.
Dù sao thì một người đã chết đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người thì chắc chắn không hù được người ta mới là chuyện lại Long Thanh Tình sợ tới mức hai mắt sắp bay ra ngoài.
“Tôi chết thật oan ức nên tôi tới đây báo thù!”
Dương Hạo Quân cười lớn.
“Đừng...
tao không giết mày...
không phải tao, là bọn họ...”
Long Thanh Tình gần như sụp đổ.
Bà ta không thể tin răng Dương Hạo Quân còn sống.
Ngay cả Phó Thần Minh, người xuất thân từ tông giáo cũng sững sờ gần một phút trước khi thở hổn hển và hỏi một cách khó tin: “Anh...
anh chưa chết?”
Dương Hạo Quân giễu cợt nhìn ông ta: “Ông Phó?”
“Anh vậy mà biết tôi? Không tốt...
trúng kế rồi...
Ông Phúc là người thông minh, ông ta liên tưởng lại tất cả mọi thứ, ngay lập tức đã phản lại.
“Làm sao có khả năng? Ban đầu rõ ràng là anh không thể động đậy.
Tất cả mọi người hộ tống anh đều đã chết hết, anh làm sao có thể sống? Nếu như hồi phục rồi thì lúc đó nên động thủ...”
Phó Thân Minh ngạc nhiên.
Khi nói đến vấn đề này, đó là nỗi đau của Dương Hạo Quân.
Biết bao anh em đã chất vì anh...
Anh hận! Nếu anh có thể nhấc lên chiến đao sớm hơn thì tốt biết bao? Mọi người sẽ không chết...
Thật không may, sự hồi phục của anh phải mất rất nhiều thời gian! Phó Thần Minh liếc nhìn Bắc Thiên Vương