*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý do khiến Cao Khánh Dư để tâm tiếp cận Đoàn Lê Nguyên.
Mục đích cực kỳ đơn giản, anh ta chỉ muốn sản nghiệp khổng lô đằng sau Đoàn Lê Nguyên và nhà họ Lâm.
Đương nhiên lúc này anh ta không thể trông chờ vào nhà họ Lâm.
Bởi vì anh ta nghe được tin đồn rằng thế giới ngầm đã gửi một lệnh ám sát để giết người thừa kế của Dương Hạo Quân, Đoàn Lê Quân.
Dù gì thì Dương Hạo Quân cũng đã chết nên những người thừa kể của anh cũng không thể sống nổi, khi đó Đoàn Lê Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.
Ông cụ nhà họ Lâm chịu áp lực nên đang thả tin tức muốn từ bỏ đứa con gái nuôi Đoàn Lê Nguyên này rồi.
Dù sao thì đối thủ cũng quá mạnh, nên việc nhà họ Lâm từ bỏ Đoàn Lê Nguyên để bảo vệ mình là điều bình thường.
Sắp tới Đoàn Lê Nguyên sẽ gặp khó khăn rất lớn.
Đế chế kinh doanh do cô tự mình gây dựng sớm muộn gì cũng sẽ bị chia rẽ, vì vậy Cao Khánh Dư chủ động đi trước để chiếm lợi thế, anh ta muốn nắm hết tất cả mọi thứ của Đoàn Lê Nguyên.
Trên thực tế, Cao Khánh Dư cũng không phải là quý ông chút nào.
Anh ta rất giỏi tính toán và làm mọi thứ có thể để đạt được mục tiêu của mình.
Anh ta chỉ giả vờ như một quý ông.
“Tôi vốn tưởng rằng cô sẽ chìm đắm trong đau đớn trước cái chết của Dương Hạo Quân, nhưng không ngờ cô lại không thèm để ý như thế, thật sự là quá tốt rôi!”
Cao Khánh Dư mỉm cười.
Đoàn Lê Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: “Có rơi nước mắt hay không cũng không có quan hệ gì với anh! Còn nữa tôi có thể tự lo được, không cần anh quan tâm!”
Cao Khánh Dư cười nói: “Lê Nguyên, cô vẫn cần người chăm sóc cô.
Từ mọi phương diện mà suy ngẫm, tốt hơn hết là có một người đàn ông chăm sóc cho cô!”
“Tôi không cần! Anh mau đi đi!”
Đoàn Lê Nguyên nói thẳng.
Thay vì rời đi, Cao Khánh Dư lại ngôi xuống ghế sô pha.
“Cô Nguyên, cô có thể không hiểu tình cảnh của mình.
Bây giờ đứa nhỏ này là tàn dư của kẻ phản bội, mọi người đều bị trừng phạt! Ngay cả ông cụ Lâm cũng không dám thừa nhận thân phận của cô!”
Cao Khánh Dư mỉm cười.
“Hả? Làm sao như vậy được chứ?”
Đoàn Lê Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vừa dứt lời, ông cụ Lâm đã gọi đến.
Sắc mặt Đoàn Lê Nguyên thay đổi.
Ý của ông cụ Lâm rất đơn giản, để bảo được dòng họ Lâm, ông phải tách khỏi cô và dặn dò cô sau này phải cẩn thận và bảo vệ đứa trẻ.