Âm thanh phát ra từ căn chòi nát khiến Sơn mới tới cách đó không xa nhướng mày thích thú, bước chân hắn cũng nhanh hơn đi về phía âm thanh. Trong căn chòi, Mai đau đớn nhíu chặt hai đầu lông mày cố gắng lật người, suốt hai tiếng đồng hồ cuối cùng cô cũng thành công lật đổ chiếc bàn đồng thời cũng làm bản thân ngã sấp. Mai nằm sấp dưới đất trên lưng là chiếc bàn lớn, chịu đói rét suốt một ngày khiến cơ thể cô giờ đây đã vô cùng yếu ớt, sức lực cũng đã cạn kiệt nhưng Mai vẫn cố bò tiếp, ý định của cô là muốn dùng mảnh vỡ từ chiếc bình đựng đầu người để cởi trói, dù đáng sợ nhưng đây là cơ hội duy nhất cô chỉ đành cắn răng cố gắn làm vỡ chiếc bình, chỉ còn một chút nữa Mai tự khích lệ bản thân lết cơ thể nặng nề chầm chậm bò về phía trước.
Qua cánh cửa cũ kĩ, Sơn âm thầm quan sát hành động của Mai tựa như một thước phim một cách hào hứng, hắn nhìn động tác của cô một cách chăm chú tựa như đang suy đoán hành động tiếp theo của cô là gì cho đến khi Mai đã ở gần sát chiếc bình. Hắn như nhận ra điều gì hai mắt vội trừng lớn mà hét lên một tiếng:
- Dừng lại.
Choang.
Âm thanh khô khốc một lần nữa phát ra tư căn chòi, chiếc chân bàn nhanh cắt quét ngang sau động tác quay người của Mai, chiếc bình ngay lật tức rơi từ trên ghế đẩu xuống đất vỡ tan, Sơn gần như phát điên lao vào, hắn lạnh lùng đá vào bụng Mai khiến cô văng ra xa mà ngất lịm. Sơn không quan tâm đến cô mà chỉ chăm vào chiếc đầu đã phân huỷ trên tay, từng mảnh da mềm nhũn tựa như muốn vỡ nát, gương mặt cô gái vì không ở trong nước mà nhanh chóng trở nên nhăn nheo, gương mặt vốn đã đáng sợ nay lại càng trở nên kinh dị nhưng Sơn lại chẳng may may sợ hãi. Hắn ta cẩn thận ôm lấy chiếc đầu giọng nói bất giác dịu dàng tựa như an ủi:
- Đừng sợ, anh đổi nhà mới cho em, anh đã chuẩn bị sẵn rồi.
Nói rồi nhanh chóng đứng dậy đi về phía góc căn chòi, hắn quỳ xuống một tay ôm chiếc đầu một tay mò dưới đất mở ra một cáo hòm, chiếc hòm gỗ màu nâu đất nằm hỏn lọn trong một chiếc hố được chát xi măng phía trên lại được phủ một lớp nguy trang cẩn thận nên chẳng ai nhận ra, Sơn mở chiếc hòm lấy ra một chiếc bình mới tinh, dung dịch bên trong đã được đổ đầy hai phần ba. Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện hắn mới quay đầu nhìn về phía Mai đang bất tỉnh trong góc bằng ánh mắt lạnh lẽo và phẫn nộ:
- Cô ta sẽ phải trả giá đắt.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Tại một nơi khác cách đó không xa, đội trưởng Minh cùng người của đội hình sự đang đứng quanh một bản đồ kèm theo một tờ giấy nhỏ. Đội trưởng Minh chỉ một vị trí trên bản đồ kèm theo tờ giấy bên cạnh:
- Theo lời khai của người đàn ông thì đây là vị trí anh ta và Sơn thường hay gặp nhau mỗi khi lên núi trao đổi vật dụng, những đồ vật đó chắc chắn Sơn không thể mang toàn bộ về nhà vậy nên chắc chắn hắn có chỗ ẩn náu tại núi này. Hắn chắc chắn nhốt người tại đây, mọi người nhanh chóng tản ra tìm kiếm trước hết trong bán kính 1 km quanh địa điểm này. Ba cậu Hoàng, Minh, Nam lần lượt làm đội trưởng tìm 3 hướng bắc-tây-nam, phía đông do tôi phụ trách, một giờ sau ba người tập trung lại đây báo cáo tình hình.
- Rõ, thưa đội trưởng.
[ Hồi tưởng 1 giờ trước]
Người đàn ông nhanh chóng bị người của đội hình sự dọa cho hết hồn, hắn ta ngoan ngoãn thành thật khai:
- Tôi thật sự không biết hắn ta, chỉ từng cùng hắn trao đổi ít hàng hóa mấy lần, lần này hắn bảo có người theo dõi muốn cướp đồ của hắn nên thuê tôi đi xe đánh lạc hướng xong việc hắn trả 5 triệu, tiền đã đưa trước một nửa, tôi nhất thời nảy lòng tham nên mới đồng ý chứ có phải đồng phạm gì đâu.
- Anh từng cùng hắn trao đổi những hàng hóa gì và ở đâu?
- Thì mấy đồ lặt vặt như dao, kéo linh tinh và dụng cụ săn thú ấy mà.
Người đàn ông ánh mắt lản tránh, đội trưởng Minh im lặng nhìn hắn ta, ánh mắt hung ác như nhìn thấu mấy thủ đoạn nhỏ đó. Người đàn ông vô thức nuốt nước bọt cuối cùng không chịu được ánh mắt như tra tấn ấy vội vàng nói:
- Thì là ngoài mấy thứ đó thì anh ta cũng từng hỏi mua tôi nước ướp xác với thuốc mê. Nhưng tôi thề rằng anh ta nói với tôi dùng thứ đó để săn thú trên Tây Bắc chứ không phải giết người. Nghề của chúng tôi thiếu gì mấy tên như vậy nên tôi đâu có nghi ngờ, các anh phải tin tôi, tôi vô tội.
- Vô tội hay không thì còn phải điều tra, hiện tại cho anh cơ hội lấy công chuộc tội, vẽ bản đồ địa điểm hai người thường xuyên giao dịch ra đây.
[ Kết thúc hồi tưởng]
- Có tìm được gì không?
- Không có, thưa đội trưởng.
- Mở rộng phạm vi toàn bộ ngọn núi.
- Rõ.
Trong khi người của đội hình sự gấp rút tìm kiếm thì ở tại căn chòi Mai đang hoảng sợ tột độ nhìn về phía tên ác ma, cả người cô vẫn bị trói chặt trên bàn, ánh mắt lại một lần nữa đối diện với bóng đèn lạnh lẽo. Sơn không biết từ khi nào đã thay một chiếc áo màu trắng tương tự như áo blouse của bác sĩ, bàn tay đeo găng trắng muốt cầm một con dao tương tự dao phẫu thuật mà Mai thường thấy trên phim.
Sơn mỉm cười quỷ dị vuốt ve lưỡi dao sắc bén, ánh mắt nhìn Mai không thay đổi, trông hắn lúc này chẳng khác gì bác sĩ ác ma người ta thường thấy trong phim kinh dị. Một cảm giác lạnh băng chạy dọc sống lưng Mai, cô biết đã đến lúc tên ác quỷ muốn ra tay với mẹ con cô, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của bản thân khiến Mai càng rơi vào tuyệt vọng một cách triệt để. Mọi chuyện có lẽ sẽ kết thúc tại đây, cô sẽ chết ở lứa tuổi đôi mươi này với đứa con của người cô yêu trong khu rừng hoang vắng, không biết sau đó ai sẽ là người tìm thấy xác cô, liệu bản thân có còn nguyên vẹn hay giống như những nạn nhân trước đó bị phân xác, tưởng tượng đến tình cảnh bi thảm của bản thân Mai bất giác rơi lệ đầy mặt. Sơn âm thầm thưởng thức biểu cảm tuyệt vọng trên mặt cô giống như một tác phẩm nghệ thuật, giống như những lần trước hắn thích nhất là tìm niềm vui dựa trên cảm giác đau đớn của những "con mồi" trước khi họ lìa đời.
Giống như ác quỷ Sơn lại gần đưa dao dọc theo gương mặt xinh đẹp của Mai, giọng hắn dịu dàng đến ớn lạnh:
- Đừng sợ, nể tình cô là người tình của Nam tôi sẽ rất nhẹ nhàng. Hơn nữa tôi sẽ cho cô một đặc quyền, cô có thích không?
Nghe đến hai từ đặc quyền con ngươi Mai co lại, cảm giác đáng sợ lại bùng lên, cô dám chắc đặc quyền trong miệng hắn sẽ chẳng phải điều gì tốt đẹp. Sơn vẫm cười, lưỡi dao chạy dọc theo cơ thể cô xuống tới bụng, những nơi lưỡi dao đi qua để lại một cảm giác lạnh buốt đến thấu xương. Trong khi Mai chưa kịp định thần lại lưỡi dao đã lạnh lùng rạch xuống một đường, máu tươi ngay lật tức trào ra, cảm giác đau đớn đánh úp khiến cô theo bản năng gào lên. Sơn nhắm mắt tầm hưởng âm thanh đó, bàn tay cầm dao lại dùng thêm sức rạch xuống, vết thương ngày một dài tạo thành một đường máu ngay giữa bụng dưới hơi nhô lên. Được chừng một tấc thì dừng lại, Sơn nhìn xuống tựa như đang ước chừng điều gì đó, hắn gật gù:
- Vậy là được rồi.
Nói rồi lại ngẩng đầu nhìn Mai lúc này gương mặt đã trắng bệch, mồ hôi túa ra ướt đẫm mái tóc đen dài của cô. Hắn lại cười vui vẻ:
- Đặc quyền của cô là gặp đứa con của mình trước khi chết. Thế nào? Vui vẻ không?
Hiểu được ý nghĩ của hắn, Mai trừng lớn hay mắt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tên đốn mạt, cô dùng hết sức mà hét lên: