Cơn Gió Đến Muộn

Chương 19



Sau khi Hà Uyển Tình cùng bạn bè dạo phố, cô ta muốn tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện phiếm. Bạn cô đề cử một quán rất có phong cách, view đẹp, đồ uống pha ngon, chỉ có điều giá cả không hề rẻ.

Hà Uyển không thích cafe nhưng nghe bạn cô nói câu này lập tức muốn ghé vào.

Tên quán café là Góc Phố - Ý chỉ an phận ở trong một góc.

Quán rất đẹp, trang trí xa hoa, phục vụ chuyên nghiêp và thân thiện. Cho dù là tách đơn thanh toán cũng tiêu mất của cô ta cả tuần sinh hoạt phí. Hà Uyển Tình lấy điện thoại quét mã trả tiền.

Cô ta bất ngờ bắt gặp Cảnh Nguyệt và cảnh sát Sở ở thành phố Dương ngồi gần nhau, cử chỉ khá thân mật.

Hà Uyển Tình đảo mắt suy nghĩ, nhanh chóng lấy điện thoại chụp một tấm rồi gửi cho Hứa Mặc Bạch.

Là do lọt vào mắt cô ta thôi… cô ta muốn thử xem sau khi bị người bạn trai luật sư giàu sụ vứt bỏ thì giáo sư Cảnh giả thanh cao kia sẽ thành ra thứ người gì.

*

Vụ án chặt đầu xảy ra tại Khu ở của người nổi tiếng đã qua ba ngày nhưng Lão Tù, người phụ trách vụ án này, vẫn chưa tìm được manh mối.

Tất cả các chứng cứ đều cho thấy Triệu Nguyên tự sát, nhưng ông vẫn có linh tính đây là một vụ mưu sát.

“Đội phó, cháu đã đặt cơm ở trên bàn, chú đừng quên nhé!” Chu Huyền đặt hộp cơm trên bàn Thấy Lão Tù vẫn đang đờ người nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh nên không dám quấy rầy, lẳng lặng đóng cửa phòng.

Chu Huyền là cảnh viên mà Cục trưởng Thành luôn muốn thu nạp. Anh ấy đã từng xông pha chiến trường, từng giết người, trong các hội thi võ thuật và tháo lắp súng đều đứng đầu toàn quốc. Tính tình anh ấy cương trực, cũng rất nặng tình nghĩa. Bởi vì Lão Tù đã từng giúp đỡ anh ấy mà hầu như ngày nào anh ấy cũng mang cơm đến cho Lão Tù, không mặc gió mưa.

Lão Tù cẩn thận quan sát tới lui những bức ảnh chụp hiện trường, sau đó lấy đoạn băng ghi hình hai ngày trước và sau ở khu nhà ấy coi đi coi lại.

Trong đoạn băng chỉ vỏn vẹn 6 người ra vào, ngoại trừ hai sinh viên báo án thì chỉ có một nhân viên quản lý và hai bảo vệ, người còn lại chính là Triệu Nguyên cùng con robot của mình vào buổi chiều hôm xảy ra án mạng.

“Chữ cái E và thơ Hải Tử rốt cục là ý gì?” Lão Tù cau mày.

Pháp y cho biết thời gian tử vong của nạn nhân là từ 12 giờ đêm đến 2 giờ sáng, còn hai sinh viên 3 giờ mới leo tường vào trong. Bảo vệ và nhân viên quản lý có chứng cứ không có mặt tại hiện trường.

Lẽ nào thật sự Triệu Nguyên dùng con robot tự chém lìa cổ của mình?

Lão Tù đứng dậy khỏi ghế, đi qua đi lại, trong lòng thầm nghĩ: nếu có tên nhóc Sở Từ ở đây mình chắc chắn không phải đau đầu đến mức này.

Nghĩ đến Sở Từ, lão Tù lấy xập báo của mười mấy ngày trước ra khỏi ngăn kéo. Tờ Pháp luật kỳ này dùng hơn nửa trang báo để nói về vụ án 713 và người chuyên trách vụ án, Sở Từ.

Lão Tù chợt cảm thấy tự hào. Người đó chỉ mới ngoài ba mươi, từng là đội trưởng của đội trinh sát hình sự tỉnh. Người đó từng dẫn dắt bọn họ phá được nhiều vụ án lớn, gặt hái được nhiều thành công, khiến bao phần tử tội phạm nghe danh cũng sợ mất mật!

Đáng tiếc…

Lão Tù thở dài, thả lại xấp báo vào ngăn kéo.

Số điện thoại nội bộ vang lên, là nhánh số 1, số dành riêng cho văn phòng Cục trưởng.

Lão Tù nghe xong lập tức cúp điện thoại, đi về hướng văn phòng Cục trưởng.

“Báo cáo!” Lão Tù vừa đẩy cửa, hô vang báo cáo thì đã nhìn thấy cả đội hình sự có mặt đông đủ.

Ông khá bất ngờ.

Cục trưởng Thành tươi cười nhìn về phía gian phòng nhỏ, “Mọi người đến đông đủ rồi, cậu ra đi!”

Sở Từ chậm rãi bước ra khỏi phòng nghỉ, ánh mắt đảo qua từng cảnh viên trong đội, rút tay khỏi túi quần, thực hiện động tác Nghiêm – Chào theo kiểu nhà binh.

Sau đó mở rộng vòng tay, nét mặt tươi cươi: “Tôi đã trở về!”

Lý Linh Ninh kích động: “Đội trưởng!”

Hàn Khiêm cũng không khống chế cảm xúc của mình: “Đội trưởng!”

Đội trinh sát hình sự có tổng cộng mười ba người, ngoại trừ người mới được điều đến Chu Huyền và lão Tù, còn lại ai nấy đều xông lên ôm lấy anh.

“Đội trưởng, em còn tưởng anh không quay về nữa!” Lý Linh Ninh nức nở. Ngày hôm qua nghe Sở Từ nói như vậy cô ấy đã chấp nhận tình huống xấu nhất.

Cho dù đi đến đâu cũng là cảnh sát, nhưng tại sao lại đưa người ta xuống thành phố Dương chứ?

Cho dù thế nào bọn họ cũng đã quyết tâm dành cả cuộc đời theo đội trưởng.

Sở Từ cốc nhẹ vào đầu Lý Linh Ninh, thở dài: “Làm đồng đội của tôi là không được khóc.”

Lý Linh Ninh nhanh tay gạt nước mắt: “Báo cáo đội trưởng, em không khóc!”

Sở Từ cười cười, đón nhận tình cảm chân thành của mọi người.

“Lão Tù!” Sở Từ tiến đến trước mặt lão Tù, duỗi tay ra trước mặt ông. Không cần nói nhiều, ông hiểu ý của anh.

Họ là một đội, là chiến hữu đứng ở đầu chiến tuyến chiến đấu với bọn tội phạm.

Lão Tù nắm chặt tay Sở Từ, căng thẳng suốt hơn một năm trời bây giờ mới có thể thả lỏng.

Ông thở hắt ra một hơi: “Lão Tù không nhục sứ mệnh. Bây giờ đã có thể giao lại trọng trách lên tay đội trưởng đội trinh sát một lần nữa.”

Trước khi Sở Từ đi ông đã hứa không mất thêm bất cứ người anh em nào, tất cả sẽ cùng đợi anh trở về.

Hiện tại ông đã làm được.

Lão Tù ôm chặt lấy Sở Từ, nghẹn ngào: “Đội trưởng, hoan nghênh cậu trở về.”

“Cậu chính là Chu Huyền mà Cục trưởng đã đề cập?” Sở Từ cuối cùng mới để ý đến Chu Huyền, người không lên tiếng suốt từ nãy đến giờ.

Chu Huyền gật đầu, thái độ xa lạ: “Vâng!”

“Cục trưởng Thành nói cậu đứng đầu toàn quốc trong các cuộc tranh tài võ thuật và lắp ráp súng ống, quả là người ưu tú, có cơ hội chúng ta thử vài chiêu.” Sở Từ nói.

“Được!” Chu Huyền trả lời ngay lập tức không hề nghĩ ngợi.

Chờ cảm xúc mọi người lắng dịu, Cục trưởng Thành mới bắt đầu: “Sở Từ, cậu hãy thuật lại những gì mình biết được trong vụ án Khu nhà ở của người nổi tiếng.”

“Vâng!” Sở Từ sắp xếp lại tư liệu, phân phát cho các thành viên trong đội.

Anh đưa ra kết luận trước: “Vụ án chặt đầu tại Khu nhà cũ của người nổi tiếng không phải vụ án đơn lẻ, mà là vụ thứ ba trong chuỗi mưu sát liên hoàn. Hai vụ án trước đó chính là nghi phạm Kim Việt Thanh trong vụ án 713, và nạn nhân Phạm Thừa trong vụ án nhảy lầu vào tuần trước.”

Sở Từ dừng lại một chút, chờ mọi người tiêu hóa tin tức rồi mới nói tiếp:

“Hiện trường tự sát của Kim Việt Thanh có tấm thẻ chữ J, cổ tay Phạm Thừa có một chữ F và hiện trường án mạng ở Khu nhà ở của người nổi tiếng có một chữ E. Ba vụ án này tưởng chừng như không có quan hệ nhưng lại có những điểm giống nhau như sau.

- Một, cả ba vụ án đều được ngụy trang thành hiện trường tự sát.

- Hai, cả ba vụ án đều lưu lại manh mối cho một vụ án khác. Tại hiện trường vụ án Kim Việt Thanh để lại một đoạn nhạc ngoại cấm “Ngày Chủ Nhật Đen Tối” của nghệ sỹ dương cầm Reszo Seress; thứ hai, tại hiện trường vụ án nhảy lầu của nghệ sỹ dương cầm Phạm Thừa lưu lại quyển tiểu thuyết Kim Các Tự của Yukio Mishima – tác giả này tự vẫn bằng cách nhờ người khác chặt đầu mình; từ những manh mối kể trên thì bài thơ lưu lại tại hiện trường khu nhà ở người nổi tiếng cũng chính là manh mối của vụ án tiếp theo.

- Ba, cả ba vụ án đều dựa theo các vụ tự sát có thật của các người nổi tiếng.

Do đó, vụ án sắp tới có lẽ hung thủ sẽ chọn nạn nhân theo cách thức tự sát trên đường ray. (1)

Hiện tại đội chúng ta sẽ chia thành ba tổ tiến hành điều tra. Hàn Khiêm, cậu dẫn một nhóm anh em điều tra tình trạng và các mối quan hệ xã hội của Phạm Thừa; Lão Tù, chú cùng vài anh em dò la các mối quan hệ giao tế của Triệu Nguyên. Sau đó hai người cùng so sánh kết quả xem có mối dây liên hệ nào hay không. Chu Huyền, cậu phụ trách một tổ tuần tra dọc tuyến đường sắt thành phố Lô, lưu ý những người khả nghi.”

“Khoan đã, đội trưởng. Phía bên Kim Việt Thanh không cần phái người điều tra sao?” Hàn Khiêm hỏi.

Sở Từ cười cười: “Đội hình sự thành phố Dương sẽ trợ giúp chúng ta cùng phá vụ án giết người liên hoàn này, chính vì vậy Tần Hàm vẫn phải tiếp tục ở lại thành phố Dương.”

“Vâng!”

Mọi người gật đầu, không mảy may do dự với các quyết định của Sở Từ.

“Đội trưởng Sở, anh điều tra những chuyện này khi nào?” Vẻ mặt Chu Huyền vô cùng nghi ngờ. Phải biết rằng vì vụ án này lão Tù này đã mất ăn mất ngủ nhiều ngày trời.

Sở Từ cong môi cười, nhẹ nhàng đảo mắt nhìn thân ảnh màu trắng phía bên ngoài phòng làm việc: “Vì tôi có nội ứng!”

- - - -

(1a) Yukio Mishima: nổi tiếng với tiểu thuyết Kim Các Tự - Kinkakuji, được viết dựa trên sự kiện có thật xảy ra năm 1950.

Ngôi chùa hơn 500 năm tuổi ở Kyoto bị một tiểu tăng tên Hayashi Yoken đốt cháy. Từ sự kiện này, vào năm 1956, tác giả Yukio Mishima đã viết Kim Các tự mang tính triết học cao để giải thích động cơ của kẻ đốt chùa, chính là vì yêu cái đẹp.

Vào năm 1970, nhà văn nổi tiếng Yukio Mishima cùng một người học trò đã thực hiện seppuku (nghi thức tự sát của Nhật xưa) công khai tại tổng hành dinh của Lực lượng phòng vệ Nhật Bản sau nỗ lực bất thành trong việc xúi giục lực lượng vũ trang tổ chức đảo chính. Người thực hiện công việc này là Hiroyasu Koga.

(1b) Nhà thơ Hải Tử (3/1964 – 26/3/1989) là một trong những nhà thơ nổi tiếng trong trào lưu “Thơ ca thế hệ thứ ba” của Trung Quốc. Ông được phát hiện tự sát bên đường ray xe lửa ở Sơn Hải Quan thuộc tỉnh Hà Bắc, khi ấy ông mới 25 tuổi. 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.