Bên cạnh chiếc dây chuyền kia thì anh còn tặng tôi những món quà tinh xảo khác nữa.
Hai ngày sau, bảo mẫu Ngô ở Biệt thự Hoa hồng đã gửi tin nhắn qua Wechat để kể cho tôi nghe về một chuyện động trời.
Sáng nay lão Lưu đột ngột về nhà mà không báo trước, không ngờ bắt được Lưu Thẩm đang ngủ trên giường của Lưu Nhân, cả 2 người họ đều đang trần như nhộng, trên thân không một mảnh vải.
Lão Lưu tức giận đến điên người, vừa đập hết đồ đạc vừa đuổi cổ Lưu Nhân ra khỏi nhà.
Thật ra cũng khó trách Lão Lưu phẫn nộ như vậy. Ông đã nuôi nấng Lưu Nhân 20 năm, dù biết cô ta không cùng huyết thống nhưng vẫn yêu thương giống như con gái ruột.
Làm gì có người cha nào chịu được con gái và con trai mình làm ra trò đồi bại như thế này.
Và quan trọng nhất là Lưu Thẩm cũng đã kết hôn. Vợ Lưu Thẩm là bạn học cấp 3 của hắn, hôn sự được tiến hành kín đáo, tuy rằng người ngoài không biết nhưng Lưu Nhân chắc chắn phải biết rõ chuyện này.
Huống chi vợ của Lưu Thẩm vẫn đang còn cho con bú, Lão Lưu đương nhiên sẽ nổi giận đến điên lên rồi.
Chị Ngô nói rằng Lão Lưu đã trực tiếp đuổi Lưu Nhân ra khỏi nhà, còn về phía Lưu Thẩm, vợ hắn sau khi biết chuyện thì đã tức giận đệ đơn ly hôn và yêu cầu Lưu Thẩm biến càng xa càng tốt.
Lão Lưu đồng ý thay Lưu Thẩm và đưa cho hai mẹ con họ một số tiền bồi thường lớn.
Lão Lưu cũng đã thu lại tài sản đứng tên hắn và đóng băng thẻ ngân hàng. Có lẽ lão ấy cũng chưa đến mức hoàn toàn cắt đứt quan hệ với con trai, nhưng ít nhất trong vòng 2 năm sau thì hắn phải tự sinh tự diệt.
Tôi đang nằm trên giường, vừa nhấm nháp hạt dưa và xem chị Ngô kể lại vở kịch khôi hài của nhà họ Lưu.
Bây giờ mới hiểu ra tại sao Lưu Thẩm và Lưu Nhân lại thân thiết quá mức bình thường, hóa ra lại còn có một tầng quan hệ phức tạp như thế.
Sau khi ăn dưa, tôi lập tức gọi cho Phó Tầm và hỏi anh ấy có biết chuyện này không.
Phó Tầm khẽ cười.
“Có lần tham gia tiệc rượu thì anh bắt gặp cô ta và con trai Lão Lưu có tư tình trong phòng tắm, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy anh.
“Gần đây anh bảo trợ lý chú ý nhất cử nhất động của Lưu Thẩm, sáng nay mới phát hiện ra trong căn biệt thự đó chỉ còn 2 người bọn họ, anh liền tùy tiện tìm một lý do rồi gọi điện cho Lão Lưu để ông ta về nhà một chuyến.
"Thực ra cũng chẳng có gì khó khăn."
*****************************************
Từ sau ngày Phó Tầm tung đoạn video làm chứng cho tôi lên Internet thì hướng dư luận lập tức thay đổi, mọi người đều quay sang ch.ửi Trương Lam là lòng dạ độc ác, có người còn đoán Trương Lam mới kẻ gây ra chuyện này để cố ý hãm hại tôi.
Trương Lam bị b.ạo l.ực mạng mà không thể cầu cứu Lưu Nhân được, vì Lưu Nhân đã bị đuổi ra khỏi nhà thì hơi sức đâu mà lo cho cô ta. Thế là Trương Lam quyết định “cắn ngược lại” Lưu Nhân một nhát, lập tức tung hết đoạn chat và ghi âm cuộc gọi trước đây để chứng minh Lưu Nhân mới là hung thủ hãm hại tôi.
Mà tôi cũng chẳng ngại đạp thêm cho Lưu Nhân vài cái, tôi bỏ tiền ra thuê các tài khoản để bình luận dưới những bài thảo luận liên quan đến chủ đề này.
Lúc thì lấy thân phận một “người quen của bạn Lưu Nhân” để tố cáo Lưu Nhân thường xuyên bày trò b.ắt n.ạt tôi trong trường học.
Rồi lại tìm thêm một tài khoản khác đăng tải video lúc tôi và lão Lưu gặp nhau để chứng minh Lưu Nhân là con gái giả, còn tôi mới là đại tiểu thư thực sự.
Lưu Nhân tưởng cô ta có thể dùng thủy quân thì tôi lại không biết dùng chắc? Mà những gì tôi nói đều là sự thật, chẳng qua vì lâu rồi nên mọi người đã quên mất mà thôi.
Vụ việc trước đây của tôi vốn đã rất căng thẳng, bây giờ sự thật được phơi bày thì người hứng chịu b.ạo l.ực mạng lại là Lưu Nhân. Lưu Nhân sợ bị hiệu trưởng ép bỏ học giống như tôi trước đây nên vội về nhà cầu xin Lão Lưu cứu cô ta một lần.
Lão Lưu vốn không để ý đến mấy thứ trên Internet, đến lúc biết những chuyện mà Lưu Nhân đã làm với tôi thì đã tát Lưu Nhân nổ đom đóm mắt rồi đuổi ra khỏi nhà, cũng lấy lại hết những thứ trước đây mà ông ấy đã cho Lưu Nhân.
Chuyện này cũng là bảo mẫu Ngô nói cho tôi biết, Lão Lưu ngày nào cũng hối hận vì nuôi được một con sói mắt trắng, không những phá hoại gia đình con trai ruột mà còn để cho nó b.ắt n.ạt con gái ruột của mình.
Lưu Nhân bị ép đến mức phải thôi học, vì chuyện này xảy ra quá ầm ĩ nên con cái các nhà hào môn đều nhìn cô ta bằng nửa con mắt. Tiền không có, lão Lưu không nhận lại con, tôi cũng chẳng biết cô ta đã trốn đi đâu để tránh búa rìu dư luận.
Mà về Lưu Thẩm… thì lại càng thảm hơn.
Cũng có thể gọi là đó nghiệp do hắn gây ra, một thời gian sau Lưu Thẩm bị tai nạn xe cực kỳ nghiêm trọng, không chỉ tàn phế mà khả năng cao là sau này không thể có con được nữa.
Lão Lưu vừa choáng váng vừa đau lòng, vội vàng đi tìm chị dâu cũ để xin đón cháu nội về nhà nuôi dưỡng, tránh để cho nhà họ Lưu bọn họ rơi vào cảnh tuyệt tử tuyệt tôn.
Nhưng chị dâu cũng chẳng phải thiếu tiền, chị ấy không nhận số tiền Lão Lưu đưa cho mà đưa con ra nước ngoài sinh sống, trước khi đi còn nhắn lại là dù có ch.ết cũng không để con mình nhận lại cái nhà họ nội rác rưởi như nhà lão Lưu.
Chuyện này cũng là do bảo mẫu Ngô nhắn tin kể cho tôi, chị ấy còn nhắn tôi là gần đây Lão Lưu cực kỳ tiều tụy, nếu có dịp thì tôi ghé về nhà thăm ông ấy vài hôm.
Tôi biết Lão Lưu cũng thường xuyên đến tìm tôi, ông ấy rất hối hận và muốn bù đắp để đón tôi về nhà, nhưng tôi nhất quyết không gặp ông ấy. Lão Lưu coi trọng tiền bạc hơn con cái, vậy thì cứ để ông ấy sống cả đời trong núi vàng núi bạc đó đi.
****************************************
Khi mọi chuyện yên ổn hơn thì cũng đã là một thời gian sau đó, hôm ấy Phó Tầm đến tìm tôi.
"Xuống lầu đi, anh dẫn em đi ăn tối."
Tôi ngơ ngẩn, vội vàng chạy đến bên cửa sổ thì mới thấy Phó Tầm đang đứng dưới lầu và lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi vội vã xuống nhà.
Quá trình hóa trị của mẹ diễn ra tốt đẹp và tình trạng cũng ổn định hơn so với ngày trước.
Phó Tầm hứa hôm nay sẽ đưa tôi đến quán lẩu để ăn mừng một bữa.
Gần đây cổ họng tôi bị viêm nên ngày nào cũng phải uống trà thảo dược, gần đây đỡ hơn một chút nên Phó Tầm mới đồng ý cho tôi đi ăn lẩu.
Bên trong quán ăn, tôi nhõng nhẽo rồi hỏi Phó Tầm tại sao lại thích tôi.
Xung quanh Phó Tầm có bao nhiêu phụ nữ, sao anh lại nhìn trúng một cô gái lớn lên từ thôn làng nhỏ như tôi được.
Phó Tầm rót cho tôi một tách trà thảo dược và bật cười.
"Không biết nữa.
"Nếu phải nhất định phải nói, thì có lẽ trong buổi họp báo anh nhìn thấy một cô gái với đôi mắt trong veo, cô gái ấy khẽ véo vào đùi mình để diễn cảnh cha con đoàn tụ trong nước mắt, lúc ấy anh chỉ cảm thấy cảnh đó rất buồn cười.
"Kết quả là anh vừa rời khỏi không lâu thì bị đâm vào xe, khi anh xuống xe thì nhận ra đó là cô gái vừa nãy.
"Chiếc xe không bị trầy xước gì nhiều nên anh để cô ấy đi, không ngờ…"
Phó Tầm nhìn tôi một cái, bất lực nói: “Hai con đường, anh bị cô ấy đâm xe 3 lần liên tiếp.”
Tôi nhấp một ngụm trà "Vậy... người bình thường bị đâm 3 lần thì không phải sẽ tức giận sao?"
"Ừm."
Phó Tầm gật đầu "Lúc đầu anh rất tức giận, nhưng khi thấy em hoảng sợ thì lại không giận nữa."
Anh cúi xuống và nhẹ nhàng xoa tóc tôi.
“Lúc đó anh đã nghĩ muốn cưới cô bé này về cho vui nhà vui cửa.”
"Chỉ là hơi lãng phí xe một chút thôi."
Tôi "..."
- --------------------
Thực ra mấy đoạn có dấu ********** là sốp tự thêm vào, tức là kết cục của Lưu Nhân, Lưu Thẩm và của lão Lưu.
Trong nguyên tác, tác giả chỉ viết đến Lưu Nhân, Lưu Thẩm bị đuổi khỏi nhà và ly hôn là hết, lão Lưu chả bị ngược tí nào. Tác giả bảo bị ốm nên chỉ kịp viết được như vậy, nhưng vì sốp tức quá nên sốp tự thêm kết cục vào, không thì đêm nay các bà sẽ sôi m.áu mất. Nhưng vì sốp cũng bị deadline dí nên chỉ bịa thêm được thế thôi, các bà đọc tạm nhé.