Đào Quế Anh âm trầm nhìn cảnh tượng hạnh phúc trước mặt. Vị hôn thê xinh đẹp yêu kiều sánh đôi với hôn phu anh tuấn, một hình ảnh viên mãn khiến ai cũng ao ước.
Cô ta không cam lòng, tất cả những thứ này đáng lẽ phải thuộc về cô ta. Đêm nay người hưởng thụ ánh hào quang, mọi người ngưỡng mộ, được gia đình nhà chồng yêu thương hết mực, được Trần Đình Phong nâng niu trong lòng bàn tay phải là Đào Quế Anh cô ta mới đúng.
Một con đàn bà vô danh tiểu tốt không biết ở cái lỗ nẻ nào chui ra cướp đoạt đi thứ mà cô ta đã chờ đợi. Cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép lễ đính hôn này hoàn thành. Chính tại hôn nay, cô ta sẽ lột trần bộ mặt ghê tởm của đứa con gái kí để nhà họ Trần ngay lập tức huỷ hôn.
Rồi sau đó họ sẽ nhận ra, thiếu phu nhân nhà họ Trần chỉ có thể là cô ta.
Điện thoại của Đào Quế Anh nhấp nháy, thông báo tin nhắn mới đến. Cô ta liếc nhìn, nhếch môi cười mỉm.
Đến lúc rồi!
Trò chơi vạch mặt bắt đầu.
Đào Quế Anh đi ra ngoài tiền sảnh, có ba người đang bị vệ sĩ cản lại không cho vào bên trong.
“Ba vị không có thiệp mời, theo quy định không thể vào trong.” Vệ sĩ nghiêm nghị, giọng nói không một chút độ ấm nào đứng sừng sững như một ngọn núi lớn.
Người đàn bà lớn tuổi mặc bộ váy xanh cau mày khó chịu.
“Tôi là phu nhân bộ trưởng Bùi Đăng Tùng. Anh không biết tôi sao?”
Bà Quyên nóng nảy.
“Tôi đã bảo tôi và con gái vừa đi công du với chồng về, vừa mới xuống máy bay là đã gấp rút chạy về đây. Tôi đã để quên thiệp mời ở nhà. Mấy tên vệ sĩ quen như các anh mà lại dám cản đường phu nhân bộ trưởng?”
“Các anh còn không tránh ra thì đừng trách tôi sẽ nói với chị Lan đuổi việc mấy người!”
Vệ sĩ vẫn bất động không hề di chuyển một cm nào. Anh ta lặp lại.
“Không có thiệp mời thì không được vào.”
Bà Quyên tức đến dậm chân. Mấy cái tên vệ sĩ đầu gỗ này thật đáng chết. Nếu bà có thiệp mời thì đã không rảnh đứng đây đôi co với mấy kẻ tứ chi phát triển này.
Lễ đính hôn của con trai độc nhất của ông Trần Đình Quang thế nhưng cư nhiên lại không mời gia đình nhà bà. Thông tin về lễ đính hôn này lan truyền khắp trong giới thượng lưu, gần như những gia tộc có uy vọng đều được mời đến tham dự.
Vậy mà gia đình nhà bà Quyên đường đường là người trong giới chính trị lại không nhận được thiệp mời. Đáng chết, không khác gì công khai thông báo với thiên hạ là nhà bọn họ trở mặt với nhà bà.
Suốt từ ngày ở trên chùa về, ông chồng đã nổi giận đùng đùng đánh chửi bà. Bà đã biết thằng nhãi Trần Đình Phong kia thật sự ra tay tàn độc. Nhiệm kỳ bầu cử tiếp theo của chồng bà coi như cầm chắc thất bại.
Trong khi trước đó chồng bà đã nói có thể chắc chắn có thể đương chức thêm ít nhất một nhiệm kỳ nữa, thậm chí là có thể leo lên chức uỷ viên bộ chính trị. Cứ cái đà này một ngày nào đó bà cũng có thể ngồi lên cái chức phu nhân thủ tướng như bà Lan.
Không ngờ chỉ qua một buổi tối mà mọi thứ đã đảo chiều.
Bà Quyên không thể để giấc mộng hào môn cả đời cứ thế mà tan tành được. Người có thể cứu được bà ta bây giờ chỉ có thể là người mà bà ta giấu diếm tình cảm suốt bao năm, ông cựu thủ tướng Trần Đình Quang.
Bà Quyên định nhân cơ hội này để tiếp cận ông Quang, nhưng không thể ngờ được là gia đình bà ta lại không nhận được thiệp mời.
Nhất định là con ả tiện nhân Đồng Như Lan đê tiện kia ra tay cản trở. Nhất định là như vậy, bà ta từ thời còn trẻ đã đố kỵ với bà, vì ngày còn ông Quang đối xử tốt với bà.
Bà Quyên nghiến răng trèo trẹo, bây giờ con mụ ngu ngốc đó lại còn để cho một con hồ ly tinh trẻ tuổi làm vợ Trần Đình Phong, cướp mất vị trí của con gái bà.
Bùi Thu Quỳnh đứng bên cạnh mẹ, lo lắng gọi.
“Mẹ, mẹ! Mẹ bình tĩnh, con vừa gọi nhắn tin cho chị Quế Anh báo mình đã đến. Chị ấy có nói là chị ấy sẽ ra ngay, mẹ đừng mất bình tĩnh. Hôm nay chúng ta còn nhiều việc để làm.”
Bà Quyên nghe con gái mình khuyên thì cũng dần tỉnh táo lại.
Đúng rồi, bà không thể mất kiểm soát.
Bà Quyên liếc mắt nhìn người đàn ông đứng sau. Đêm nay bà ta không chỉ cần phải lợi dụng sự ưu ái tình nghĩa năm xưa của ông Quang mà còn phải tặng cho con hồ ly tinh trẻ tuổi kia một món quà đặc sắc.
Không phải là bà Lan rất hài lòng với đứa con dâu này sao, bà sẽ cho cả hai kẻ đó xấu mặt mà cút khỏi nhà.