Thấy hai mẹ con bà Quyên nóng nảy lau lau chùi chùi, bà Lan ngược lại rất vui vẻ thảnh thơi.
“Tôi thấy bà có vẻ ăn nói hơi nóng nảy, nên cố ý tạt nước nóng cho bà nguội bớt đi đấy. Bà đã thấy nguội bớt đi chưa?”
Bà Lan còn cố ý bồi thêm,
“Sao, nói tiếng người được chưa? Hay để tôi tạt thêm cho cốc nữa?”
Bà Quyên tức đến đỏ mặt. Con mụ ngu ngốc này bao nhiêu năm giữ cái tính khí hèn nhát, hôm nay ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám chống đối bà.
Thực ra, bao nhiêu năm nay bà Lan chỉ cảm thấy, một người luôn nhìn chằm chằm vào hạnh phúc của người khác mà thù hằn ghen tị thì bà không cần chấp nhặt. Dù sao thì bà ta cũng chỉ dám móc mỉa bà vài câu, chứ không dám thật sự động vào bà. Bà có chồng và con trai chống lưng, bà ta cũng chẳng làm được gì cả.
Nhưng hổ không gầm lại tưởng là mèo con. Dám đứng trước mặt bà mà mắng mỏ người của bà rồi.
Bà ta chán sống rồi sao? Cũng may hôm nay là bà, chứ nếu là Đình Phong không biết nó sẽ về tính kế róc thịt bà ta như thế nào.
Bà đây rất biết bao che người nhà đấy nhé.
“Bà đường đường là phu nhân nhà giàu, mà lại hành xử không ra dáng vẻ của giới thượng lưu chút nào. Bà…. Đồ không biết xấu hổ.”
“Đúng là đồ không có học thức.”
Thấy mẹ mình càng mắng mỏ càng quá đáng, Bùi Thu Quỳnh đứng cạnh rụt rè khéo áo mẹ. Mẹ mình nóng nảy lên tranh chấp với bà Lan thì chẳng có gì tốt đẹp cả, nếu để anh Đình Phong biết liệu có khi nào anh ấy sẽ ghét lây sang cả không?
Cô ta biết ý định của mẹ mình. Tuy cô ta bề ngoài làm bộ thẹn thùng, nhưng trong thâm tâm lại rất sung sướng. Được làm vợ người đàn ông như thế, ai mà chẳng cam tâm tình nguyện.
Cô không hiểu sao mẹ mình có ý định như vậy mà lại cứ xung đột với bà Lan. Bùi Thu Quỳnh không muốn trước khi vào cửa hai bên thông gia đã xảy ra mâu thuẫn đâu.
“Mẹ ơi, mẹ bình tĩnh lại đi. Chắc bác Lan cũng không cố ý làm như thế đâu.”
Cô ta liều mạng ra hiệu với mẹ mình. Bà Quyên còn chưa kịp nói gì tiếp thì bà Lan đã liếc mắt sang đứa con gái ngồi bên cạnh. Hai mẹ con nhà này đều đáng ghét như nhau.
Đứa con gái còn ranh ma hơn bà mẹ, rất biết cách giả bộ.
Đừng tưởng bà không biết ý định của hai mẹ con nhà này. Muốn trèo lên con trai bà. Muốn rước đứa con gái này vào nhà bà để đảo lộn hết cuộc sống của bà rồi thừa cơ chiếm lấy tài sản nhà bà chứ gì?
Hừ! Cứ nằm đấy mà mơ tưởng!
“Tôi chính là cố ý làm như thế đấy. Nhìn bộ dạng điên khùng chanh chua của bà ta xem có ra dáng phu nhân bộ trưởng không? Cô nên về bảo cha mình nên nhốt mẹ cô ở nhà, chứ thả ra đường làm mất mặt lắm.”
Muốn tìm bậc thang xuống sao? Bà cứ không cho đấy.
Bà Quyên nghe thấy thế càng giận điên người, cũng định chộp lấy cốc nước trước mặt Chi Dao để tạt lại bà Lan. Ai ngờ Chi Dao nhanh tay lẹ mắt đã cầm lấy cốc nước hất thẳng vào bà ta một lần nữa.
Sau đó cô hồn nhiên nói,
“Ôi trời, xin lỗi. Cháu tưởng bác đây vội vàng muốn uống nước, cháu định cầm lấy đưa cho bác. Ai dè lại trượt tay. Bác thông cảm.”
Chi Dao cười đến chi là vô tội. Người đàn bà này mồm miệng rất là ngoa ngoắt, vừa nãy còn sỉ nhục cô, nên cũng chẳng cần tử tế làm gì.
“Mày….”
Mắt bà Quyên đỏ ngầu lên. Không biết hôm nay bà ta ra cửa không xem giờ hay sao mà lại gặp hai kẻ điên như thế này.
Bà ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Chi Dao ngắt lời.
“Bác đây mở miệng ra là móc mỉa người khác không được dạy dỗ tử tế, chắc hẳn là bác học cao hiểu rộng lắm.”
Cô mỉm cười quay sang chỗ bà Lan, giả vờ ngạc nhiên hỏi bà.
“Bác có hẹn với hai người này từ trước ạ?"
Bà Lan lắc đầu trả lời.
“Bác không.”
Chi Dao quay lại nhìn bà Quyên,
“Thế sao bác lại tự tiện ngồi vào bàn người khác mà chưa được cho phép vậy?”
Nụ cười trên môi cô lại càng tươi tắn,
“Đây chắc là sự dạy dỗ tử tế mà giới thượng lưu bác nói đến rồi!"
“…” Bà Quyên trừng mắt, nghẹn họng trân trối nhìn gương mặt hồ ly đang cười cười trước mặt mình.
“Thế thì đúng là mẹ cháu chưa dạy cháu điều này bao giờ cả.”
Bà Lan phì cười trước điệu bộ của Chi Dao. Bà không biết là con bé này lại lanh mồm lanh miệng, giỏi nói năng chặn họng người khác đến như thế này đấy.
Nhưng cảm giác hưởng thụ con dâu che chở thật sự rất thoải mái đấy. Lát nữa bà phải gọi điện khoe với con trai mình mới được.