Hội quán này đúng thật là cao cấp. Nơi đây chia làm hai khu vực riêng biệt. Khu đằng trước là nơi cho khách phổ thông đến dùng bữa. Khu đằng sau thông với một khu rừng trúc nhỏ, có cả một dòng suối nhân tạo chảy quanh. Nơi này chỉ có những vị khách có thẻ thành viên mới được đến.
Nghe nói để có được tấm thẻ đó, mỗi người cần phải được giới thiệu từ thành viên cũ và có địa vị nhất định trong xã hội. Bù lại chất lượng dịch vụ ở nơi này không có gì để bàn cãi.
Hôm nay bà Lan và chồng có hẹn ăn tối với gia đình người bạn. Đó chính là người có cô con gái mới đi du học về, lần trước bà định giới thiệu cho Đình Phong nhưng bị từ chối.
Dù sao hai nhà đều là gia đình thế giao, cần phải giữ phép lịch sự tối thiểu, bà đã đến tận nơi để nói lời xin lỗi. Tuy vậy thì cô con gái nhà này lại không chịu từ bỏ ý định, khăng khăng nói rằng chỉ cần cho cô ta một cơ hội là đủ. Bà cũng không muốn ép buộc con trai mình, nên đã hẹn dùng bữa với gia đình bọn họ để nói rõ một lần nữa. Huống gì con bé Chi Dao kia đã về, con trai bà còn đang tìm cách dỗ dành, người làm mẹ như bà làm sao có thể để người khác chen chân phá đám được.
Không thì đến bao giờ con trai bà mới mang được vợ về nhà.
Phòng ăn được trang trí trang nhã, lấy phong cách thời xưa làm chủ, đồ ăn cũng được bày biện tỉ mỉ tạo ra cho thực khách một không gian thoải mái. Gia đình hai bên đã dùng bữa xong, đang rời đi ra sảnh của khu đằng trước.
Trước khi chia tay, Đào Quế Anh vẫn còn cố bám lấy tay bà Lan,
"Bác ơi, lời anh Phong nói hôm bữa trên truyền hình là thật sao ạ?"
Cô ta không tin, rõ ràng là bao nhiêu năm nay bên cạnh Trần Đình Phong không có người phụ nữ nào cả. Đột ngột lên thông báo rằng mình sẽ kết hôn, làm sao mà cô ta tin cho được. Cô ta đã cố gắng bao năm nay chỉ đợi có ngày có thể sánh bước cùng anh ấy. Cô ta xinh đẹp, có học thức, con nhà gia giáo lại quen biết anh ấy từ nhỏ. Chắc chắn là người phù hợp nhất bên cạnh anh.
Thế nhưng lần này về nước mọi chuyện lại không thuận lợi như cô ta tưởng tượng. Đầu tiên là bà Lan đã đồng ý giới thiệu anh ấy đến dự tiệc tẩy trần, rồi cuối cùng lại nói rằng Trần Đình Phong bận đi công tác nước ngoài.
Cô ta có chút tiếc nuối nhưng biết là mình không thể hấp tấp vội vàng được. Sau đó thì cô ta lại nghe tin anh thừa nhận trên sóng truyền hình trực tiếp là sắp kết hôn, cô dâu còn đang giận dỗi.
Mẹ anh ta cũng không còn nhiệt tình với cô ta như trước, bà cũng xác nhận lại là Trần Đình Phong sắp kết hôn nhưng lại không chịu tiết lộ gì thêm cả. Bà Lan không biết buổi tối nay đã nói câu này bao nhiêu lần rồi nữa, mẹ Đào Quế Anh cũng thấy ngại với bà bạn mình. Con gái bà ta quá cố chấp, người ta đã từ chối khéo đến như vậy rồi mà nó còn cứ hỏi đi hỏi lại. Bà kéo tay con gái mình đi trước, quay lại cười ái ngại với hai người bạn của mình rồi tạm biệt họ lên xe trước.
Không thể để con mình tự tung tự tác làm phiền họ quá nhiều được, bà Lan dễ tính thì không sao nhưng ông chồng bà ấy là cựu thủ tướng và đặc biệt là con trai bà ta là người không dễ chọc vào. Không cẩn thận thì có thể đắc tội với họ, nhà bà còn cần mặt mũi để làm ăn ở cái đất thủ đô này.
Ông Quang nhìn vợ mình đang thở dài, cười bảo:
"Dạo này tôi thấy mình ứng xử thông minh hơn hẳn."
"Mình cứ nói như là trước đến giờ em ngốc lắm vậy."
"Tôi nói không đúng sao?"
Thấy vợ mình bắt đầu chuẩn bị tức giận, ông Quang bèn nắm tay làm lành.
"Được rồi, mình tất nhiên không ngốc. Là tôi nói sai. Đi về nhà thôi muộn rồi."
Bà Lan được chồng dắt tay đi, còn đang mải cự nự với chồng thì đột nhiên va phải bóng dáng quen thuộc. Đúng là cô bé tên Phạm Chi Dao ấy. Bà vội giãy khỏi tay chồng, muốn chạy lại gần cô gái ấy.
Ông Quang lại sợ bà dỗi nên muốn giữ tay bà lại.
Nắm cái gì mà nắm, không nhìn thấy con dâu bà sắp đi mất rồi à?