Chuông vào học vang lên, học sinh lớp 9/1 ùa vào phòng nhạc. Vừa yên vị, một nam sinh lanh lợi cười to hỏi: “Cô Mạnh, hôm đó cô lại nổi bão nữa ạ?”
Chuyện của ngôi sao trẻ đã trôi qua nhiều ngày, nhưng dù sao cũng đã gây náo động rất lớn, mỗi lần dạy một lớp khác, các bạn học sinh đều nhắc tới. Mạnh Quân nói: “Nổi bão cái gì? Đó là nói chuyện có tình có lý.”
“Cô còn đánh người.”
Mạnh Quân nói: “Người ta đánh cô trước, cô không đánh trả sao? Ai đánh mấy đứa, mấy đứa cũng phải đánh trả, biết không?”
“Cô Mạnh, bọn em chuẩn bị chạy xuống giúp cô, nhưng mấy bạn nam trong sân đã chạy tới, anh Việt cũng có mặt nên bọn em không xuống nữa.”
Mạnh Quân sửng sốt, thì ra lúc đó các bạn học sinh đang đứng phía sau bảo vệ cô.
“Cô ta to gần gấp đôi cô mà không làm gì được cô, cô Mạnh, cô thật lợi hại mà!”
Cả lớp cười vang.
Mạnh Quân cầm đồ lau bảng vỗ vỗ lên bảng: “Được rồi, không nói linh tinh nữa, bắt đầu học nghiêm túc nào.”
Học sinh lớp chín dù sao cũng chững chạc hơn so với các bạn nhỏ lớp dưới, tiếng ồn ào nhanh chóng lắng xuống, Mạnh Quân đang chép ký âm bằng số bài ‘Vũ khúc dân tộc Dao’ lên bảng. Các lớp khác đều đã học bài này, đoạn video Lí Đồng quay và đăng tải lên mạng ngày hôm đó đã lan truyền rộng rãi, với hơn năm trăm ngàn lượt thích, tài khoản đã thu hút được hơn một trăm ngàn lượt theo dõi, khiến Lí Đồng giật nẩy mình. Mạnh Quân thì không mấy để ý.
Cô đang viết thì bên dưới có bạn hỏi: “Cô Mạnh, cô giàu lắm hả cô?”
Mạnh Quân giật mình, xoay người lại thì thấy cả lớp đang nhìn mình chăm chăm.
Cô ý thức được, những lời người đại diện mắng tuy không làm bọn trẻ tổn thương nhưng ít nhất cũng đã khiến chúng bối rối. Chỉ là lúc này bọn chúng rất bình tĩnh, giống như không thèm để ý đến. Cô thu lại viên phấn, đi tới bên cạnh cây đàn piano, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô cũng không có rất nhiều thứ.”
“Không có gì ạ?”
“Mấy đứa xem, mấy đứa vui vẻ phóng khoáng, trong sáng vô tư như vậy, cô không có.” Mạnh Quân nói: “Cô rất tầm thường, cái gì cũng muốn, rất tham lam, muốn ôm hết mọi thứ vào mình, kết quả không có được gì. Giống đỉnh núi trơ trọi kia.” Cô chỉ ra ngoài cửa sổ: “Người đại diện đó, còn thê thảm hơn cả cô. Mấy đứa sau này học xong ra đời, đừng giống như cô ta. Nếu không cô sẽ chưởng văng mấy đứa.”
Có học sinh bật cười, nhưng bầu không khí vẫn trầm lắng, ảm đạm.
Mạnh Quân thấy vậy, nói bằng giọng bông đùa: “Ngẩng hết đầu lên nào, cô và người đại diện kia, ai xinh đẹp?”
Các bạn học sinh lập tức: “Đương nhiên là cô Mạnh, đẹp gấp một vạn lần.”
“Có biết vì sao cô xinh đẹp không?” Mạnh Quân đặt tay lên ngực: “Bởi vì cô có một tâm hồn đẹp.”
“…” Một tràng ‘nôn ọe’ dậy lên, cả lớp cạn lời cười nghiêng ngả, đấm ngực ôm bụng, nôn ọe ho khan, cười lăn bò càng.
Mạnh Quân cũng cười, chờ tiếng cười đùa lắng xuống một lúc mới nói: “Có đôi khi, định nghĩa hạn hẹp về thành công trong xã hội này đã trói buộc rất nhiều người. Các em thấy đó, ai cũng bảo, các em hãy trưởng thành như một cây đại thụ cao vút tầng mây, hãy là gỗ trắc gỗ sưa, đừng như bạch đàn vô dụng đáng ghét. Nhưng cô chỉ muốn làm một cây nấm*, lớn lên khỏe mạnh, chính là một cây nấm** siêu ngon đúng không?”
(*) Nấm ‘蘑菇’ : cây nấm
(**) Nấm ‘菌’: nấm, vi khuẩn
Mọi người liền bật cười.
Có người hô to: “Cô Mạnh, nấm (菌) là vi khuẩn nấm, không phải cây nấm.”
“Hiểu ý là được rồi, đừng làm khó dễ người đến từ vùng khác như cô.” Cô vỗ vỗ tay, nói: “Được rồi, học nào. Hôm nay lớp mình học hợp xướng bốn giọng.”
Mạnh Quân đẩy nắp đàn lên, mọi người đã học xong ký âm bằng chữ số trước đó, trong tiếng nhạc đệm piano, giọng hát được cất lên trôi chảy mượt mà: “La mi mi la rê – đô si rê đô si la sol mi –”
Học sinh cuối cấp bao cảm xúc dâng tràn, hát đi hát lại bài hát hết lần này đến lần khác, trong làn điệu dân ca chứa chan tình cảm bao la bất tận của núi rừng. Mạnh Quân lắng nghe, nghe được những hoang mang ngờ vực, những muộn phiền, ước mơ và khao khát của những đứa trẻ.
Âm nhạc giống như một đôi tay một tia sáng, khơi dậy ý chí chiến đấu trong trái tim những người khốn khó, nâng đỡ soi đường cho bọn họ mạnh mẽ lao về phía trước. Cô không kìm được xúc động và biết rằng bọn trẻ cũng bị xúc động bởi chính chúng. Cô chợt thấu suốt những lời Trần Việt đã nói về ước mơ, hy vọng. Cô nghĩ, nếu cô có thể cho những đứa trẻ này một chút sức mạnh và hy vọng thì chuyến đi tình nguyện này không đến nỗi quá vô nghĩa với chúng.
Mạnh Quân trở về văn phòng, đúng lúc Nghiêm Lâm cũng vừa dạy xong tiết thể dục quay lại. Toàn thân cậu thanh niên bừng bừng hơi nóng, ngồi xuống chiếc trước mặt Mạnh Quân, mồ hôi đầm đìa. Cả người cậu ướt sũng, giũ cổ áo quạt tới tấp. Ánh mắt Tiểu Trúc, Tiểu Cúc không ngừng lia tới, đàn ông dân thể thao luôn dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Đinh Miên Miên xé một gói khăn giấy ném cho cậu ấy, nói: “Lau mồ hôi đi.” Rồi rót cho cậu ấy một ly nước: “Cậu dễ đổ mồ hôi quá, dạy thêm một tiết thể dục nữa là thành cá khô luôn.”
Nghiêm Lâm một tay lau mồ hôi, một tay cầm ly nước, cười nói: “Tớ mà biến thành cá khô, cậu đem tớ ngâm trở lại chứ sao.”
Đinh Miên Miên liền ném một cục khăn giấy vào mặt cậu.
Cả hai đều là người hướng ngoại, rất hợp nhau, lại sống cùng một thành phố, nên chưa tới mấy ngày đã thân thiết, suốt ngày cười cười nói nói.
Đối với chuyện của người ngoài, Mạnh Quân không bao giờ có ý kiến. Nhưng Tiểu Trúc lại nói: “Lại liếc mắt đưa tình rồi đấy?”
Đinh Miên Miên chỉ coi như không nghe thấy, phớt lờ cô ta.
Đúng lúc Lí Đồng đến tìm Mạnh Quân, nói chương trình giải trí nổi tiếng trong nước ‘Let’s go again’ đã xem đoạn video hợp xướng của trường, trùng hợp họ có một chương trình dự định đến Vân Nam để ghi hình, muốn đến trường trung học thị trấn Thanh Lâm làm từ thiện, nhân cơ hội quay dàn đồng ca của núi rừng.
Mạnh Quân nói: “Em nghe theo sự sắp xếp của trường, hết thảy phối hợp với mọi người.”
Đến tuần tiếp theo, Lí Đồng đưa lịch trình của ‘Let’s go again’ cho Mạnh Quân, thời gian quay là trung tuần tháng Sáu. Tổ quay phim chỉ có một ngày ở Thanh Lâm, bao gồm phỏng vấn hiệu trưởng và giáo viên, học sinh tham gia tiết thể dục, học sinh thi đấu với ngôi sao khách mời. Những tiết mục này do giáo viên trong trường phụ trách, Mạnh Quân chỉ cần lo phần dẫn dắt dàn hợp xướng là được.
Buổi chiều sau khi tan học, Trần Việt đến đón cô ngoài cổng trường như thường lệ. Từ sau sự kiện ngôi sao trẻ đó, đồng nghiệp trong trường có nhiều đồn đoán về mối quan hệ của họ, cả hai không chủ động nói ra nhưng cũng không giấu giếm.
Lúc Mạnh Quân ra khỏi cổng trường, Trần Việt đã ở đó đợi cô. Cô cười rạng rỡ chạy tới, vịn vai anh, leo lên yên sau xe máy. Trần Việt khởi động xe, hỏi: “Hôm nay học sinh nghe lời lắm à?”
“Sao anh biết?”
“Cười vui vẻ như vậy.”
“Đó cũng có thể là vì nhìn thấy anh mà.”
Trần Việt liền cong môi.
“Nhưng mà anh nói đúng.” Mạnh Quân ôm chặt eo anh: “Mối quan hệ giữa em và bọn trẻ ngày càng gần gũi. Bọn chúng thích em, em cũng thích bọn chúng.”
Trần Việt nói: “Thế nào cũng phải muốn người khác thích mình trước.”
“Em cứ muốn đó!” Mạnh Quân nói xong, có chút bất mãn: “Anh đâu có thích em trước.”
Trần Việt không nói gì, vốn tưởng cô sẽ tức giận. Nhưng loáng cái cô đã nhoẻn miệng cười: “Không sao, chúng ta cùng nhau thích.”
Hôm nay có họp chợ, Trần Việt chở Mạnh Quân đi mua mấy món cô thích về làm bữa tối. Chợ vẫn nằm trong con ngõ nhỏ, hai bên con đường đá là những chiếc sạp bày đầy vải hoa, người đến người đi, Trần Việt đẩy xe gắn máy, Mạnh Quân lười đi bộ nên ngồi trên xe đung đưa chân, tâm trạng rất vui nên nằm bò luôn trên ghi đông, chống má nhìn hàng hóa lướt qua trước mặt.
Trần Việt thấy vậy, âu yếm dặn: “Chống tay cho vững, đừng để bị dập cằm.”
“Ồ. Cái đó là gì vậy anh?” Mạnh Quân chỉ: “Cũng là nấm sao? Em chưa từng ăn bao giờ.”
Trần Việt dừng lại, gạt chân chống.
Một cụ già ngồi bên vệ đường, trải lá chuối làm sạp, bày rất nhiều loại nấm, có một cụm hình dáng vừa giống san hô vừa giống nấm linh chi lại giống cả quả thông, màu đen viền trắng.
“Là nấm ganba*. Cuối tháng năm rồi, chắc cũng sắp được đưa ra chợ bán.”
(*) Nấm ganba hay còn gọi là nấm vi khuẩn, ‘vua nấm’, một loại nấm san hô rất hiếm, rất quý. Chỉ xuất hiện vào mùa mưa giữa rừng thông ở Vân Nam vào khoảng tháng 7, tháng 8. – theo kienthuc.net
Trần Việt ngồi xổm xuống, chọn một cây lớn, hỏi giá cả. Ông cụ nói nhịu, đưa tay ra dấu cho anh. Anh không trả giá, chỉ gật đầu. Ông cụ cầm cân đòn lên cân, rồi lấy một chiếc túi ni lông nhàu nát bỏ nấm vào, đưa cho Trần Việt.
Trần Việt đưa cho ông cụ hai trăm tệ. ( ~ 685.000 đồng)
Mạnh Quân đang nằm bò trên xe, lập tức ngồi bật dậy: “Có tí xíu như thế mà mắc vậy anh?”
Trần Việt nói: “Đã rẻ lắm rồi. Nấm này rất hiếm, không thể trồng nhân tạo, chỉ có thể hái trong núi. Trong thành phố một ký đã năm sáu trăm tệ, năm nào mưa ít càng mắc hơn.”
Trần Việt tiếp tục đẩy xe máy về phía trước, Mạnh Quân nói: “Dáng vẻ của nó thật ngộ, nhưng mà có vẻ đẹp là lạ, rất duyên dáng. Nếu nó xấu, em cũng không muốn ăn nó.”
Trần Việt mỉm cười, lại mua thêm cá đù vàng và cà chua.
Mạnh Quân đang ngồi trên xe, chợt nhìn thấy Nghiêm Lâm và Đinh Miên Miên bước vào một quán bún. Cô đang nghĩ có nên chào hỏi không thì nhìn thấy hai người đi sát bên nhau, Đinh Miên Miên cơ hồ dán sát vào người Nghiêm Lâm. Bàn tay Nghiêm Lâm đang ôm eo cô ấy, trượt xuống, đặt trên mông cô ấy.
Mạnh Quân dời ánh mắt vờ như không nhìn thấy, nhìn ngôn ngữ cơ thể của họ, nhất định đã ngủ với nhau. Mạnh Quân hơi kinh ngạc trước tốc độ của bọn họ, không biết đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng hay chỉ là tình vài đêm. Dù sao cũng không liên quan gì đến cô.
Trần Việt lên xe, Mạnh Quân ôm eo anh, nhớ đến bóng lưng của hai người kia, trong lòng không khỏi ngổn ngang tâm sự. Cô và Trần Việt đã yêu nhau nửa tháng, gần như đêm nào cũng ở bên nhau. Cô không có gì phải nóng vội, nhưng Trần Việt hoàn toàn không hề có chút dấu hiệu nôn nóng nào, điều này trái lại khiến cô có chút để ý.
Nếu một người đàn ông yêu thích một người phụ nữ, cho dù chỉ là thích bình thường đi chăng nữa, cũng sẽ không kiềm chế như vậy.
Cô cố gắng để bản thân không suy nghĩ quá nhiều, gió thổi qua liền ném hết ra khỏi đầu.
Về đến nhà, nấu cơm, đám nấm ganba kia rất khó xử lý, Trần Việt dùng một con dao nhỏ, cẩn thận cạo sạch lớp đất bên ngoài, xé theo thớ thành từng sợi mỏng, rửa sạch từng sợi. Mạnh Quân đã rửa xong cá đù vàng, cà chua và hành tỏi gừng, ôm nửa trái dưa hấu ngồi bên cạnh, tự đút mình một miếng rồi đút cho Trần Việt một miếng. Vân Đóa đủng đỉnh đi tới, kêu meo meo.
Mạnh Quân hỏi: “Nó ăn dưa hấu được không anh?”
Trần Việt: “Một miếng chắc không sao.”
Mạnh Quân múc một muỗng đặt lên thềm đá, Vân Đóa bò đến liếm liếm, ghét bỏ, ngoáy mông đi.
“Mày, con mèo thối này!”
Trước bức bình phong, quả lựu đỏ rực, đã chín hơn một chút. Bên ngoài ngói xanh, bầu trời phía tây rực rỡ.
Ánh chiều tà dần tan, bầu trời trong chốc lát nhuộm màu xanh thẫm, gian nhà phía đông của tứ hợp viện sáng đèn. Hôm nay Bách Thụ vào thành phố, không trở lại. Trần Việt và Mạnh Quân hai người cùng nhau ăn cơm, không nấu gì nhiều, một đĩa cá đù vàng chiên, một tô canh cà chua trứng và một đĩa nấm ganba xào ớt xanh.
Mạnh Quân ngồi xuống: “Nấm này thơm quá!” Cô gắp một miếng cho vào miệng, hai mắt loáng cái mở to, quả nhiên là mỹ vị trước nay cô chưa từng nếm thử bao giờ, như thể mùi hương của cả khu rừng được ẩn giấu trong đó: “Món này ngon quá. Lúc trước, có người nói với em nấm ở Vân Nam rất ngon, em còn không tin.”
Trần Việt nói: “Trộn với cơm sẽ ngon hơn.”
Mạnh Quân cầm muỗng định múc, Trần Việt ngăn lại: “Em ăn cá chiên trước đi.”
Anh cầm chén của cô, gắp từng miếng nấm một cho vào, tránh hết ớt và hạt ớt. Anh giải thích: “Món này muốn ngon thì khi xào phải cho ớt vào, nếu không không ra được vị.”
Mạnh Quân ăn cá chiên, nói: “Anh lấy cho em một chút ớt cũng được.”
Thế là Trần Việt gắp vài khoanh ớt, lại tiếp tục gắp nấm. Nấm vừa nhỏ vừa vụn, anh ngồi lựa, kiên nhẫn và im lặng. Mạnh Quân ngắm nhìn gương mặt anh, nhìn thật lâu, bỗng nhiên không có cách nào dời mắt nổi. Kỳ thực cô chưa từng nghiêm túc nghĩ xem anh tốt ở điểm nào, nhưng giống như không khí, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được từng chút rất nhỏ.
Anh lấy hơn nửa chén nấm, múc cơm vào, chan một muỗng dầu hạt trong đĩa lên, trộn đều với cơm, cắm muỗng vào đưa cho cô.
Thơm ngào ngạt, đủ sắc hương vị. Mạnh Quân múc một muỗng cơm trộn nấm óng ánh, xuýt xoa: “Ngon quá!!!”
Trần Việt cười: “Lần sau lại làm nữa, có được không?”
Mạnh Quân gật đầu tới tấp.
Ba món, hai người ăn vừa đủ, không quá no cũng không lãng phí.
Trần Việt thu dọn bàn, rửa chén. Mạnh Quân đi gội đầu, tắm rửa rồi sấy tóc. Đợi cô mày mò cả nửa ngày mới bước ra, trong sân đã yên tĩnh. Ánh đèn rải sắp sân, con mèo báo nằm lăn lộn trên mặt đất, Mạnh Quân thò đầu ra nhìn, Trần Việt đang ngồi trước máy tính, dáng vẻ như đang làm việc.
Mạnh Quân đi vào nhà mình, cúi đầu nhìn thấy giày của mình đã được giặt sạch sẽ, đang phơi trên bậc thềm. Bởi vì là giày trắng nên bên ngoài còn được bọc thêm một lớp khăn giấy. Đây là lần thứ ba anh giặt giày cho cô.
Lần đó, rõ ràng cô thua, nhưng anh vẫn để cô thắng.
Mạnh Quân lên lầu, tinh thần sảng khoái, mở quạt, gió thổi nhè nhẹ. Cô lấy đàn guitar ra, thử phổ nhạc đàn hát. Nếu suôn sẻ, cô định hai ngày nữa sẽ đăng lên một bài hát ngắn. Cô gảy đàn, ngẫu hứng hát vu vơ, quay sang thấy quạt đang thổi vào mình, còn xoay mặt về phía nó “wow a a a la la la —” một hồi.
Tâm trạng cô vui vẻ, ý tưởng chợt nảy ra trong đầu, cảm thấy có thể thêm một đoạn ‘wow a a a la la la —’ vui tươi vào bài hát, thế là một tay ôm đàn, một tay cầm bút ghi chép vào sổ.
Không biết đến lúc nào, điện thoại trên bàn vang lên.
Là tin nhắn của Trần Việt: ‘Sao không sang đây?’
Mạnh Quân gõ chữ: ‘Không phải anh đang làm việc sao? Em sợ làm ồn anh.’
Trần Việt: ‘Sẽ không làm ồn anh.’
Mạnh Quân: ‘Dạ dạ dạ, anh là học sinh xuất sắc, anh chú tâm nhất.’
Trần Việt: ‘Qua đây. Còn chưa ăn xong dưa hấu.’
Mạnh Quân để điện thoại sang một bên, ôm đàn và giấy bút đi xuống lầu, băng qua sân, đi sang phía đối diện.
Vừa bước vào nhà, anh đã dọn bàn làm việc chừa ra một nửa để cô đặt giấy bút, ghế mây cũng đã đặt kế bên.
Mạnh Quân ôm đàn, ngồi xuống ghế mây bên cạnh anh, nói: “Thật kỳ lạ, khoảng cách gần như vậy anh không thấy ồn sao? Lát nữa anh mà thấy khó chịu, muốn đuổi em đi, sẽ không dễ dàng như vậy đâu. Bạn học, đừng trách tớ không nhắc bạn trước, mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó.”
Trần Việt chỉ mỉm cười, mắt nhìn các tài liệu trên màn hình máy tính.
Mạnh Quân vuốt ve thân đàn, tĩnh tâm nghĩ lại giai điệu vừa rồi, lại ngâm nga, gảy dây đàn.
Trần Việt nhìn màn hình máy tính, lúc thì đọc tài liệu, lúc tra cứu thông tin, ghi chép số liệu, quả thật hoàn toàn không bị cô làm phiền. Thỉnh thoảng, những lúc thư giãn, sẽ lắng nghe tiếng cô khe khẽ ngâm nga bên cạnh, rồi lại tập trung vào công việc.
Mạnh Quân chăm chú sáng tác, thỉnh thoảng những lúc duỗi tay lấy bút ghi chép vào sổ, liền liếc nhìn anh một cái, nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt chuyên chú của anh, sạch sẽ, gợi cảm.
Chiếc quạt trần trên đầu chuyển động, thổi phồng chiếc váy ngủ của cô và lưng áo anh. Vân Đóa lại biến thành con mèo không xương, nằm thõng thượt trên ngưỡng cửa ở nơi giao nhau của ánh sáng và bóng đêm.
Đêm hè, yên tĩnh và đẹp đẽ.
Mạnh Quân nhìn tất cả những thứ này, tâm trí thoáng ngơ ngẩn, tựa như sống lại ngày tháng yên bình đã qua.
Vào một lúc nào đó, điện thoại của Trần Việt đổ chuông, là Hiên Tử, hỏi anh cuối tuần có về Nhược Dương không, Trần Việt nói không về. Hiên Tử còn nói ở quê có nấm hái sớm không, A Khâu muốn ăn nấm, cuối tuần bọn họ xuống chơi, anh có rảnh thì đi cùng.
Trần Việt nói: “Các cậu đi đi, cuối tuần tớ có việc.”
Anh đang nói chuyện, trong đầu Mạnh Quân bật ra lời nhạc, cô vô thức ngâm nga một câu, gảy dây đàn.
Đã gần mười giờ rưỡi tối.
Hiên Tử ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy, nhỏ giọng hỏi: “Mạnh Quân à?”
Trần Việt: “Ừ.”
Hiên Tử nói: “Trễ vậy rồi còn ở cùng nhau, bàn công việc hả?”
Trần Việt nói: “Bạn gái.”
Mạnh Quân đang tìm âm điệu, nghiêng đầu sang, tâm trí lang thang nhìn Trần Việt bằng ánh mắt kỳ lạ. Nhưng nét mặt của Trần Việt rất bình thản, cô cũng không mấy để ý tiếp tục làm việc của mình.
Đầu bên kia điện thoại, Hiên Tử cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được rồi. Không chừng A Khâu cũng đổi ý, lần sau nói tiếp.”
Trần Việt cúp điện thoại.
Mạnh Quân hỏi: “Hiên Tử?”
Trần Việt: “Ừm.”
“Sao cậu ấy lại hỏi em?”
“Nghe thấy tiếng.”
Mạnh Quân ‘hừ’ một tiếng: “Thế nào, trách em không cẩn thận phát ra tiếng, làm anh không giấu được ạ?”
Trần Việt cười nói: “Em, cái người này, tự mình đoán mò, còn gán tội cho anh. Ai muốn giấu em?” Anh nắm tay cô, Mạnh Quân rụt lại, lật tay đánh nhẹ vào tay anh, tay anh lại đuổi theo nắm lấy tay cô. Lần này cô không giãy ra, ngoan ngoãn để anh nắm.
Trần Việt một tay ôm cô, mắt lại nhìn vào máy tính. Mạnh Quân nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó, thình lình đặt đàn xuống, chen lên ghế, ngồi vào lòng anh.
Trần Việt đang nhìn máy tính, tay kia cầm chuột, yên tĩnh hai giây, ánh mắt di chuyển đến gương mặt cô. Đôi môi ấm nóng của cô áp tới. Hơi thở quấn quýt, cô ngửi thấy mùi dưa hấu tươi mát giữa đôi môi anh, có lẽ của chính mình, cô không khỏi hít một hơi thật sâu. Trần Việt sợ cô ngã nên ôm chặt eo cô, bàn tay nóng hầm hập. Có lẽ cánh cửa nhà rộng mở đã kích thích tâm trí cô, cô vòng tay qua cổ anh, dùng sức hôn thật mạnh. Trần Việt không kìm được ham muốn trỗi dậy, đáp lại mãnh liệt hơn, bàn tay lần dọc theo cột sống đỡ gáy cô, giữ chặt lấy, hôn liếm môi cô, mút mát đến đầu lưỡi cô phát đau.
Cô thích nụ hôn của anh biết nhường nào, dường như tất cả những yêu thương không thốt nên lời đều ẩn giấu trong đó. Cô mơ hồ nhớ đến có lần anh nói ngón tay anh thô ráp, lúc đó chưa nhận ra, nhưng giờ đã có trải nghiệm sâu sắc. Như màn lụa lướt qua da thịt, như đá sỏi mài vào đáy lòng.
Cô nắm tay anh, dẫn dắt anh tìm tòi, anh vẫn chưa thích ứng, hơi thở nóng như thép nung.
Cô không quan tâm gì nữa, thủ thỉ: “Gian nhà phía bắc không có người.”
Cô rên khẽ, vùi đầu vào vai anh, hai mắt nhắm chặt.